Trừ bọn họ ra, Càn Kình biến đổi làm Lý Bá rất khó tin. Đó là cảnh
giới Lý Bá chưa từng nghe nói, nếu buộc phải tìm từ hình dung thì chính
là siêu thoát!
Sau khi Càn Kình đi Ma tộc một lần, cảnh giới
đạt đến trình độ hoàn toàn siêu thoát. Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh
huyết mạch chung cực không có bí mật gì trước mặt Càn Kình.
- Càn Vô Tinh Thần của Càn gia tuy cũng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực thì . . . Ha ha ha ha ha ha!
Trong mắt Lý Bá hiếm khi có trông chờ xem kịch vui, nói:
- Càn Kình xuất hiện chắc cho hắn niềm vui bất ngờ rất lớn?
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ gật đầu đồng ý:
- Là món quà siêu lớn.
- Càn châu . . .
Lý Bá nhìn hướng Càn châu, nói:
- Thật muốn đi nhìn, xem Càn Chiến Huyền đối mặt Càn Kình.
- Càn Chiến Huyền?
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ nhíu mày nói:
- Ta nhận được tin Càn Chiến Huyền không ở Càn châu.
- Không ở Càn châu?
Lý Bá kinh dị nhìn Xà hoàng Bàn Hoành Cơ, hỏi:
- Thế hắn ở đâu?
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ nhún vai nói:
- Càn Chiến Huyền là loại người không cam tâm thất bại. Lần trước có
thể áp chế hắn, làm sao Càn Chiến Huyền chịu để chuyện này xảy ra? Mặc
kệ Càn Kình có còn sống trở về hay không cũng chẳng quan trọng với Càn
Chiến Huyền, hắn chỉ muốn tăng tiến cho mình. Ta nghe nói Càn Chiến
Huyền đi sâu vào Cổ Hoang Sa Hải.
- Cổ Hoang Sa Hải!
Đuôi mày Lý Bá nhướng cao, khóe mắt đầy nếp nhăn giật giật.
Lý Bá nói:
- Đó là bản đồ không có giới hạn, chúng ta đi vào trong đó cũng không thể rời đi.
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ gật đầu công nhận. Cổ Hoang Sa Hải đối với Chiến
Sĩ bình thường đáng sợ nhất là ma thú ở trong đó, những Chiến Sĩ bình
thường không biết rằng trừ ma thú ra còn có thời tiết tự nhiên càng
khủng bố hơn.
Chỉ có cảnh giới đi sâu vào Cổ Hoang Sa Hải mới biết thời tiết Cổ Hoang Sa Hải đáng sợ đến nhường nào. Nơi đó có ma thú đủ sức đối kháng với cường giả thức tỉnh huyết mạch thiên cực, có hoàn
cảnh tự nhiên quái dị. Người bình thường đi vào vài khu vực chớp mắt bị
nhiệt độ cao hút sạch hơi nước trong người, chưa đến nửa giây đã thành
thây khô.
Dù là cường giả đẳng cấp thực thánh đi vào trong
cũng chỉ cần một giây là thành xác khô. Cường giả chân thánh thức tỉnh
huyết mạch thiên cực bước vào trong cũng chịu áp lực lớn, lơ là một chút là thành thây khô.
Thậm chí có vài chỗ cường giả đẳng cấp chân thánh chỉ cần một giây là thành thây khô.
Trừ hoàn cảnh cực nóng ra còn có thời tiết lạnh giá. Không khí lạnh hơn cả cấm chủ chớp mắt đông chết cường giả chân thánh.
Trừng những chỗ quái dị nhất ra còn có nơi chỉ vài dặm, thời gian bên
trong gấp ngàn vạn lần bên ngoài. Ngươi đứng ở bên ngoài không thấy gì
nhưng tiến vào trong, nhìn thực vật bên trong sinh trưởng, nở hoa, kết
trái, mục rữa rồi lại mọc cái mới nhanh như chớp.
Dù ngươi có tuổi thọ trăm năm, đi vào rồi đi ra đã biến thành lão nhân già khú đế.
Dù là cường giả chân thánh cũng không thể đối kháng thời gian xâm nhập.
Loại hoàn cảnh khác với tự nhiên này có rất nhiều trong Cổ Hoang Sa
Hải, cường giả chân thánh sẽ không tùy tiện vào Cổ Hoang Sa Hải mạo hiểm hoặc nên nói là tìm chết nếu không có chuyện gì quan trọng.
- Đúng vậy. Trong đó rất nguy hiểm.
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ liên tục gật đầu, nói:
- Đặc biệt là bây giờ có thêm vong linh quái dị.
Lý Bá lại khẽ thở dài:
- Vong linh sao?
Vốn tưởng rằng vong linh chỉ là một đám vật nhỏ làm ầm ĩ, theo Càn Kình nói lại dáng sợ hơn cả Ma tộc.
- Càn gia không còn Càn Chiến Huyền . . .
Lý Bá cười khổ nói:
- Đám Càn Chiến Nhật không đấu lại Càn Kình, khí thế cũng thua.
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Đúng vậy. Khí thế cũng thua.
Khí thế cũng thua!
* * *
Hai thành viên Càn gia đứng ngoài cửa lớn Càn gia, trên danh nghĩa là
gác cửa nhưng đa số là tiếp đãi khác khứa hiện giờ đối mặt đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên
Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa, Vô Danh không có vẻ gì tức
giận vẫn thấy nặng nề khó tả.
Càn Thành giống như bình thường ngồi một góc trước cửa Càn gia, tuy bây giờ không có người ngoài nào
dám dùng gã làm người dắt ngựa, nhưng Càn Chiến Huyền cứng rắn không
nhả, Càn Thành vẫn là người dắt ngựa chẳng qua không ai dám dùng gã.
Càn Kình đột niên xuất hiện, Càn Thành không đứng dậy tới gần. Càn
Thành như bình thường ngồi trên cục đá dài không quá ấm cười híp mắt
nhìn, biểu tình kiêu ngạo mong con thành rồng.
So với Càn
Thành bình tĩnh, thản nhiên, Càn gia là vật khổng lồ mấy năm qua lại
hoảng loạn chưa từng có. Dinh thự lớn từ yên lặng biến rối loạn, không
còn khí thế bá đạo, trầm ổn ngày xưa, cảm xúc nôn nỏng, sợ hãi không
biết làm sao.
Càn Chiến Nhật mở cửa lớn Càn gia, chân mày bá
đạo rậm rạp, đôi mắt sắc bén như đao hung tợn nhìn chằm chằm Càn Kình,
trong mắt đầy tức giận và khinh thường. Một Chiến Sĩ bình thường nho nhỏ nhưng bò đến độ cao như vậy, Càn gia nuôi hắn ăn ở sống đến mười mấy
tuổi, giờ chỉ vì phụ thân làm người dắt ngựa mà đã quên ân tình.
Không có Càn gia thì các ngươi không phải Chiến Sĩ huyết mạch lấy đâu
ra cuộc sống bình an? Không có Chiến Sĩ huyết mạch Càn gia thì tiền bối
của các ngươi đã chết rồi, các ngươi sẽ không ra đời.
Càn
Chiến Nhật khinh miệt nhìn Càn Kình. Cái thứ hoàn toàn không biết cảm ơn này hôm đó khi hắn rời khỏi gia tộc nên giết ngay, chứ không phải chờ
hắn ở bên ngoài xông xáo trải qua thất bại ê chề, cho những người thường muốn rời đi gia tộc một ví dụ.
Càn Chiến Nhật càng nhìn Càn
Kình càng khó thể che giấu tức giận trong lòng. Nếu không phải Càn Chiến Nhật tại cái tên không hiểu cảm ơn này làm ra chút thành tích nhưng
không thèm về gia tộc thì đã không có nhiều Chiến Sĩ bình thường trẻ lén rời khỏi gia tộc.
- Ngươi đến làm gì?
Giọng điệu
Càn Chiến Nhật cứng ngắc, không như ngày trước thấy mặt liền đánh nhau.
Thực lực của Càn Kình vào hôm đại tái Nhân Vương đã chứng minh cường giả không thức tỉnh huyết mạch chung cực thì tuyệt đối không thể một chọi
một đánh thắng Càn Kình.
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ không được, Lý Bá không được, Càn Chiến Huyền cũng không thể. Càn Chiến Nhật biết rõ
so với ba người trước mặt thì thực lực chênh lệch nhất định. Đối diện
Càn Kình rèn luyện trong Ma tộc, thành công sống sót quay về càng mạnh
hơn xưa kia, Càn Chiến Nhật càng không có khả năng chiến thắng.
- Càn Chiến Huyền đâu?
Càn Kình nhướng mí mắt nhìn Càn Chiến Nhật, nói:
- Ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta, kêu Càn Chiến Huyền đi ra hoàn thành huyết thệ hôm đó với ta.
- Huyết thệ?
Càn Chiến Nhật ngẩn người, trong mắt thù hận lóe tia nghi hoặc. Huyết thệ gì?
- Ở tái ngoại truy giết, Lôi Địch đại thúc chết vì ta. Phụ thân chịu
nhục làm người dắt ngựa, thân thể bị thương. Ta đã thề hai lần, một lần
muốn báo thù giết người, một lần là khiến phụ thân của ta trở thành gia
chủ Càn gia. Hôm nay ta đến hoàn thành hai chuyện.
Càn Kình bình tĩnh nói, không có chút lệ khí nhưng người Càn gia nghe vào tai thấy áp lực.