- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Càn Vô Tinh Thần lơ lửng trên cao cười to bảo:
- Không sót mảnh vụn! Để ta xem ngươi làm sao đắp mộ cho con chó già kia!
- Mộ của ta không cần ngươi lo, ngươi hãy lo làm sao sống sót rời khỏi đây đi.
Giọng Càn Thành cực kỳ bình tĩnh vang lên dưới chân Càn Vô Tinh Thần.
Đoạn Phong Bất Nhị ôm Càn Thành biểu tình thản nhiên, lão nhân không có
chút sức chiến đấu gì nhưng vẻ mặt rất bình thản làm người ta không nhìn ra đó là một lão nhân không có chút thực lực. Trông Càn Thành như hoàng giả từng nắm giữ thiên hạ, nhìn thấu mọi thứ.
- Ngươi . . .
Mắt Càn Vô Tinh Thần dính đầy máu trợn to, tràn ngập khó tin:
- Sao ngươi sống được?
Càn Thành bình tĩnh nhìn Càn Vô Tinh Thần toàn thân đẫm máu như ma quỷ tụ huyết, nói:
- Ta sẽ luôn sống nhưng ngươi thì không có cơ hội . Nhi tử, giết chết hắn.
Nguy rồi! Trong lòng Càn Vô Tinh Thần gióng lên báo động sinh tử. Áp
lực hỗn độn từ đỉnh đầu ập xuống, Càn Vô Tinh Thần không tin nổi Càn
Kình nhanh như vậy. Người mới rồi còn dưới đất làm sao trong phút chốc
đã ở sau lưng Càn Vô Tinh Thần?
- Càn Khôn vô cực . . .
Càn Vô Tinh Thần vận dụng hết thực lực, trong phút chốc thiêu đốt đấu
hồn, tất cả đấu ấn nổ tung. Khoảnh khắc sinh tử Càn Vô Tinh Thần không
quan tâm gì khác, dù chết cũng kéo Càn Kình theo cùng.
Trong
phút chốc thực lực Càn Vô Tinh Thần vượt qua thức tỉnh huyết mạch chung
cực bình thường, quyết tâm chết làm gã chạm đến lực lượng chưa từng có.
Trong khoảnh khắc tốc độ của Càn Vô Tinh Thần biến cực nhanh, tia chớp
không mau bằng gã. Càn Vô Tinh Thần vụt xoay người, Càn Khôn Vô Cực Ấn
đánh bay bàn tay to Càn Kình vươn ra, đánh nổ hắn nát thành đoàn khói.
Đây là? Càn Vô Tinh Thần rất bất ngờ một đấm đánh nát Càn Kình. Nguy rồi, là Thiên Quân!
Suy nghĩ xẹt nhanh như chớp trong đầu Càn Vô Tinh Thần, nắm đấm của Càn Kình đã đánh vào xương sống gã.
Răng rắc!
Xương sống cứng rắn có thể đụng vỡ ngọn núi cứng nhất nhưng thật yếu ớt trước nắm đấm của Càn Kình. Lực lượng hỗn độn đánh gãy xương sống của
Càn Vô Tinh Thần, lực lượng mạnh mẽ xuyên qua lưng, ngực gã xông lên
trời.
Phụt!
Ngực Càn Vô Tinh Thần có lỗ hổng to
xuyên suốt, máu chảy từ lỗ hổng dính đầy nửa người dưới, ánh sáng sự
sống nhanh chóng bay ra.
- Sao có thể như vậy? Ta là thức tỉnh huyết mạch chung cực vốn nên vô địch . . . Bao trùm tinh thần . . .
Càn Vô Tinh Thần chậm rãi xoay người nhìn Càn Kình, vô lực rớt xuống,
mắt trống rỗng nhìn Càn Kình, biến mất trong hố sâu to.
Lúc này trông hố sâu càng như ngôi mô Càn Vô Tinh Thần tự đào ra cho mình.
Các Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia ngây như phỗng, khuôn
mặt từ hỗng biến thành xám xịt. Chiến Sĩ huyết mạch chung cực vô địch đã chết, đấu với Càn Kình một cuộc chiến không kinh động Tinh Thần đã bị
đánh chết. Rốt cuộc Càn Kình mạnh cỡ nào?
Mạnh cỡ nào? Đoạn Phong Bất Nhị phát hiện gã không thể nhìn thâu đồng bạn trải qua mấy ngày trầm lắng đã mạnh bao nhiêu.
Mỗi đêm khi Càn Kình chui lên từ dưới đất là thực lực sẽ tăng tiến mới
hẳn, so với hôm ở Đọa Lạc chi thành càng cường đại không biết bao nhiêu
lần.
Lý Động Phong kiềm không được cảm thán rằng:
- Thức tỉnh huyết mạch chung cực từng không có đẳng cấp bây giờ đã có sự phân biệt nhất định.
Càn Vô Tinh Thần thức tỉnh huyết mạch chung cực có thể nói là yếu nhất trong đám người.
Hôm chiến đấu trong Ma tộc mọi người liều mạng, ý cảnh vô thượng Chân
Ma của Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương không chỉ suýt lấy mạng mọi người mà còn cho những người chiến đấu một loại cảm ngộ. Theo thời gian trôi qua,
mọi người cảm giác thực lực trưởng thành trong cảm ngộ lớn biết bao.
- Ta còn nhớ Càn gia có một đại ấn gia tộc.
Càn Kình chậm rãi từ trên trời giáng xuống mặt đất, bước nhanh đi sâu
vào Càn gia. Các Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương không một ai nổi
lên can đảm tiến lên ngăn cản.
Đại thế vô song! Càn Kình đi
qua Ma tộc, cùng đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết
Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa, Vô Danh
đối kháng ý chí tinh thần nguyên quốc gia, thời gian này phối hợp khí
thế vô địch trấn áp ý chí tinh thần toàn Ma tộc. Dù là cường giả chân
thánh cũng không thể ngăn cản ý chí tinh thần một quốc gia, Chiến Sĩ
huyết mạch Tinh Linh Vương bị khí thế của Càn Kình bức lùi.
Giờ phút này, Càn Chiến Nhật chợt hiểu tại sao Càn Kình cứ nhắc Càn
Kình, những người khác không có tư cách. Chỉ Càn Chiến Huyền bá đạo mới
có khí thế đối kháng đại thế vô song của Càn Kình.
Nhưng bây
giờ Càn Chiến Huyền không có trong Càn gia, Càn Vô Tinh Thần lại đấu
thua, đã không ai có thể đối chiến với Càn Kình.
Rất nhiều
Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương khổ luyện trong Càn gia giờ như vô
hình trước mặt Càn Kình, mặc cho hắn đi sâu vào cấm địa Càn gia.
Nơi đó thờ phụng đại ấn của Càn gia, theo quy tắc thì người nào cầm đại ấn thì chính là gia chủ của Càn gia.
Trước kia Càn Chiến Huyền ở trong nhà không ai dám đụng vào đại ấn, dù
gã tạm thời không ở nhà thì mọi người công nhận Càn Chiến Huyền là lãnh
tụ của gia tộc.
Hiện giờ . . .
Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn gia trông chừng đại ấn trơ mắt nhìn Càn Kình bước
tới trước, giơ tay phớt lờ ma pháp bày quanh đại ấn công kích cầm đại ấn lên.
- Chẳng phải các ngươi tôn sùng lực lượng gia tộc sao?
Dựa theo lý luận của các ngươi thì bây giờ không ai trong các ngươi đánh thắng được ta, nghĩ rằng ta là kẻ bạo lực không cần các ngươi tín
phụng, cần gì biết đạo lý đúng không? Ta đã nói rồi, phụ thân của ta sẽ
trở thành gia chủ Càn gia!
Tay Càn Kình cầm đại ấn gia chủ
của Càn gia như đi vào chỗ không người xuyên qua sân lớn đi tới trước
mặt Càn Thành, hai đầu gối quỳ dưới đất.
Càn Kình nâng lên đại ấn, nói:
- Phụ thân, đây là lễ vật nhi tử tặng cho phụ thân.
Vẻ mặt Càn Thành bình tĩnh, không có gì lo sợ nhận lấy đại ấn, khí thế, khí phách người bình thường không có lại phát ra từ người Càn Thành.
Càn Thành nói:
- Nhi tử, phụ thân tự hào vì ngươi, ta nhận đại ấn của Càn gia!
Ai cầm đại ấn thì chính là gia chủ, đây là luật sắt của Càn gia. Tuy
mọi người muốn phản kháng nhưng biết là không thể làm được, ít nhất
trước khi Càn Chiến Huyền quay về Càn gia không ai có thể chống lại.
- Hừ! Càn Kình, ngươi giỏi thật.
Càn Chiến Nhật lảo đảo không ngã nhìn Càn Kình, nói:
- Bây giờ ca của ta không ở nhà, ngươi cầm đại ấn, ta chỉ có thể tuân theo tộc quy! Nhưng khi nào ca ta trở về . . .
- Đấu giới không về được.
Càn Kình đánh gãy lời Càn Chiến Nhật, nói:
- Trước khi đến đây ta nghe tiếng gió không quá chắc chắn nói Càn Chiến Huyền đi Cổ Hoang Sa Hải. Mới rồi ta lấy đại ấn mà Càn Chiến Huyền
không ra mặt, điều này không hợp tính cách của hắn, chứng minh bây giờ
hắn không ở Càn gia mà vào Cổ Hoang Sa Hải.