Dù sao mọi người dựa vào thương lộ để sinh tồn, buộc các thương nhất không buôn bán được thì đám mã tặc sẽ chết đói.
- Đoàn mã tặc gác đường chẳng phải đã sắp xếp xong rồi sao?
Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi ngòi xuống ghế thuộc về nữ chủ nhân, ưu nhã nhìn Dong Binh.
Cổ Nguyệt Gia Anh hỏi:
- Có biết là ai làm không?
- Không biết.
Dong Binh liên tục lắc đầu, nói:
- Bây giờ tái ngoại rất loạn, loạn hơn cả mấy ngày trước.
Loạn hơn?
Càn Kình khó hiểu nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh. Mấy ngày trước ma tộc vì truy nã
nhóm Càn Kình nên khiến tái ngoại gà bay chó sủa. Tuy bình thường tái
ngoại cũng loạn nhưng có trật tự, tại sao hôm nay lại loạn khác thường?
- Ta không biết cụ thể như thế nào.
Dong Binh lộ vẻ mặt khổ qua nói:
- Chỉ biết lần này tái ngoại loạn hơn kỳ trước, ba đoàn Dong Binh chúng
ta hộ tống thất bại, chúng ta sẽ bồi thường kim tệ, phần thiếu thì chúng ta sẽ làm việc cho các ngươi để thanh toán.
Cổ Nguyệt Gia Anh phất tay nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một thời gian trong nghiệp đoàn đi, vấn đề bồi thường đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ bàn sau.
Dong Binh lui xuống.
La Thanh Thanh nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, lạnh nhạt hỏi:
- Có nói dối không?
- Không.
Cổ Nguyệt Gia Anh lắc đầu, nói:
- Xem ra bọn họ thật sự bị tập kích.
Giờ Càn Kình mới hiểu hai nữ nhân không tin tưởng lời thủ lĩnh Dong Binh
nói một câu, thậm chí nghi ngờ lần này bị cướp là do Dong Binh làm.
Đầu năm nay trong Dong Binh không phải ai đều giữ trật tự. Mọi người liều
mạng nếu có món hàng cho suốt đời không lo ăn uống thì các Dong Binh
thuận tiện làm cướp.
- Không lẽ tái ngoại thật sự xảy ra chuyện?
Vẻ mặt La Thanh Thanh không còn cô nương ngại ngùng, thay vào đó là già dặn nhìn thấu đại cục, phát ra khí thế nữ cường.
- Xem ra cần tìm Công Hội Dong Binh mau tình báo để xem là mã tặc nào làm.
- Hay là...
Càn Kình lên tiếng hấp dẫn ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh.
- ... Tìm mã tặc hỏi thăm?
Mã tặc?
Cổ Nguyệt Gia Anh lắc đầu. Suy nghĩ này hơi ngây thơ. Tuy giữa có tranh
đấu nhưng ít khi nào lộ tin tức thẳng cho thương gia, nhưng có thể vô
tình tiết lộ cho Công Hội Mạo Hiểm Giả, đó là luật trong nghề.
- Ta và Hắc Phong hơi quenthuộc.
Càn Kình gãi cằm, không quá khẳng định, dù sao đã lâu rồi không liên lạc với Hoa Viêm Bất Kiến.
- Đó là đẳng cấp thủ lĩnh.
Hắc Phong đẳng cấp thủ lĩnh?
Cổ Nguyệt Gia Anh lộ vẻ hứng thú, nếu quan hệ tốt với thủ lĩnh thì hỏi thăm tin tức không khó khăn.
- Khi đám Bất Nhị bị thương thì thủ lĩnh đó cho chúng ta chỗ dưỡng thương.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn hướng La Thanh Thanh, biểu tình ý hỏi. Chuyện trong gia đình thì La Thanh Thanh nghe theo vợ lớn, nhưng nói đến thương
nghiệp thì Cổ Nguyệt Gia Anh phải nghe La Thanh Thanh sắp xếp.
- Vậy Càn Kình ca ca có thể liên lạc với bọn họ không?
La Thanh Thanh nghi hoặc và hơi lo lắng nói:
- Nếu cần Càn Kình ca ca đi tái ngoại mạo hiểm thì thôi.
Càn Kình lắc đầu, nói:
- Thế thì không.
Mấy ngày nay Càn Kình bận Bảng bách chiến gì đó trong Chiến Tranh Chinh
Phạt học viện, không có thời gian chạy ra tái ngoại. Trông hiệu trưởng Y Sa không có vẻ gì là đùa, chỉ cần tìm một người đáng tin đi tìm Hoa
Viêm Bất Kiến là được, có thể nhờ Mộc Quy Vô Tâm hỗ trợ.
- Cái này...
La Thanh Thanh trầm ngâm nói:
- Càn Kình ca ca cần mất bao lâu? Nói thật là chúng ta phải tìm ra đám mã tặc trước khi chúng tiêu hết hàng hóa, và thảo luận việc chuộc lại.
- Được, sẽ rất nhanh!
Càn Kình cười tủm tỉm đồng ý, lòng thầm tính toán khi đó nhờ người Hồng Lưu Chiến Bảo hỗ trợ trực tiếp quét sạch đoàn mã tặc.
Là đệ nhất người thủ hộ của La gia vậy mà hàng hóa bị đoàn mã tặc cướp
bóc, chuyện như vậy... Càn Kình bưng trà lên uống một hớp, tuyệt đối
không thể nhịn! Nếu không thì lúc Càn Kình ngủ nằm mơ La Lâm sẽ từ Tinh
Thần xuống cười vào mặt Càn Kình.
- Đang nói chuyện gì mà vui vậy?
Mộc Quy Vô Tâm ôm hai vò rượu to như cái lu vui vẻ chen vào khung cửa:
- Tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm.
Hai cái bát to cỡ bồn rửa mặt đặt trước mắt Càn Kình, mỹ tửu trầm hương rào rào rót vào bát dấy lên tầng tầng sóng gợn, bọt rượu tung tóe.
Càn Kình nhìn bát rượu to cỡ bồn rửa mặt, trong lòng lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ muốn rút lui chứ không phải đi tới. Uống hết bát này chắc Càn Kình sẽ say tại chỗ.
Rất nhanh, từng món ăn nóng hổi, thơm ngát được
bưng lên bàn. Miệng Càn Kình tươm nước thèm thuồng. Mấy ngày trước ở
trong Cổ Hoang Sa Hải suốt ngàn, uống nước trong, đói thì chỉ có thể
liều mạng đi săn bắt. So với ma thú nhỏ yếu thì có khi phải ăn luôn ma
thú hệ thực vật như Hỏa Diễm Cuồng Bạo Tiên Nhân Chưởng.
- Nào! Tiểu tử, chúng ta uống một chén! Ta uống đây, ngươi cứ tự nhiên!
Hai chân mày dày rậm của Mộc Quy Vô Tâm nhướng nhướng với Càn Kình, cười nói:
- Ta biết ngươi vừa trở về buổi tối sẽ có tiết mục khác, không thể uống nhiều, không thể uống nhiều.
Càn Kình nhìn nụ cười mập mờ của Mộc Quy Vô Tâm, muốn giải thích nhưng phát hiện dù có nói thì người ta cũng không tin, sẽ càng nghĩ lệch.
- Ngươi không cần làm biểu tình bất đắc dĩ đó, ta hiểu, thật sự hiểu ngươi.
Bàn tay to của Mộc Quy Vô Tâm liên tục vỗ vai Càn Kình, nói:
- Thanh niên thân thể tốt nhưng buổi tối cần kiềm chế một chút.
Càn Kình lười giải thích, lúc này nói gì thì Mộc Quy Vô Tâm sẽ cười gian bảo ta tin, ta tin tưởng, ta thật sự tin.
Nhưng Mộc Quy Vô Tâm tin hay không thì ai cũng hiểu.
La Thanh Thanh cầm ly rượu nhỏ liếm một ít. Cổ Nguyệt Gia Anh không có vẻ
gì khó chịu, bình tĩnh ăn, uống rượu. Không ai thấy vẻ mặt Bích Lạc dưới mũ. Chỉ có Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là cụng ly vui vẻ với Mộc Quy Vô Tâm.
- Càn Kình, ngươi mang nàng này về rất khá, tên là gì? A à à, là Nguyên
Huân Vũ! Nguyên Huân Vũ, tên hay! Nào nào nào, chúng ta uống tiếp...
Bữa cơm chiều ăn đến mặt trăng lên cao. Mộc Quy Vô Tâm hét to ta không có
say, ta không có say, bị bốn Chiến Sĩ nâng ra kjhỏi phòng.
Đại
thẩm dọn dẹp cơm thừa trên bàn. La Thanh Thanh đứng dậy, xấu hổ liếc Càn Kình, chạy nhanh trở về phòng ngủ của mình, khép hờ cửa.
Cổ Nguyệt Gia Anh sửa sang lại y phục, đi ngang qua Càn Kình, nhỏ giọng nói:
- Ta đi tắm rửa, đêm nay không đóng cửa phòng.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bởi vì uống nhiều rượu nên mặt đỏ bừng, nàng đứng dậy lắc lư đi thẳng vào... Gian phòng đại thẩm thu dọn cho Càn Kình.
Rầm!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm xuống giường phát ra tiếng va chạm rất lớn. Càn
Kình nghe thanh âm, có thể tưởng tượng dáng người nhấp nhô của Lộ Tây
Pháp Lưu Thủy bây giờ quyến rũ cỡ nào.
Càn Kình nhìn phòng La Thanh Thanh, lại nhìn phòng mình, ngó phòng Cổ Nguyệt Gia Anh cũng khép hờ cửa, mơ hồ nghe tiếng nước.
- Cái này...
Càn Kình thở dài bước ra cửa phòng, đóng cửa lại ngồi ngoài cửa nhắm mắt
minh tưởng. Thói quen minh tưởng dưỡng thành nhiều năm không thể thay
đổi, dù Càn Kình biết suốt đời không có cơ hội đấu ma song tu nhưng vẫn
kiên trì.