Gần như cùng lúc đó, Càn
Kình lại có một loại cảm giác kỳ quái. Mặc dù không Hồn Binh và thánh
khí, mình vẫn có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân, đột phá nhập
thánh.
Đây không phải là một loại tin tưởng mù quáng, mà là một loại cảm giác
hiểu kỳ lạ không thể nói rõ được. Chỉ có điều loại đột phá này cần phải
tích góp nhiều hơn.
Nhưng loại tích góp này rốt cuộc nên làm thế nào?
Càn Kình phát hiện mình cũng không biết...
- Tỉnh rồi... Tỉnh lại rồi... Cuối cùng Càn Kình đã tỉnh...
Âm thanh mờ ảo mơ hồ dần dần trở nên rõ rang. Càn Kình rất nhanh đã phát hiện ra giọng nói này là của Phần Đồ Cuồng Ca. Bên cạnh có một người
hít thở gấp rút chính là Đoạn Phong Bất Nhị. Còn người có nhịp tim đập
nhanh hơn nhưng lại khống chế được hô hấp chính là Thiết đẹp trai. Người có sóng tinh thần dao động rất nhanh chính là Mộc Nột Chân Sách.
Càn Kình bỗng nhiên mở mắt, nhìn đám người trước mắt sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không có vẻ gì là bị tổn thương lớn. Vẻ mặt hắn có phần sửng
sốt. Trong mắt chợt lóe lên một tia hiểu rõ. Hắn cười hỏi:
- Các ngươi... nhờ Lộ Tây Pháp chi tâm sao?
- Nếu không thì sao?
Đoạn Phong Bất Nhị khoan khoái vươn người một cái, ngã vào trong ghế sô pha. Hắn đốt một điếu thuốc thơm, hít một hơi thuốc nồng đậm vào đến lá phổi, sau đó lại từ trong mũi phun ra:
- Còn tưởng rằng, đời này xong rồi. Thật không nghĩ tới, bởi vì tai họa lần này lại biến thành chuyện tốt.
Mọi người nhìn nhau cười. Hiện tại nhớ lại tình cảnh thảm khốc ngày đó
muốn cùng nhau liều chết, bọn họ vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Bình thường miệng nói tốt đẹp thế nào đi nữa, cũng không bằng trải qua một
chuyện như vậy.
- Có người nhập thánh sao?
Càn Kình tò mò nhìn mấy người xung quanh. Mọi người đều là một đám chiến sĩ có tiềm lực. Sau cuộc chiến sinh tử lần này không chết, hơn nữa còn
được Lộ Tây Pháp chi tâm tẩm bổ, cho dù có nhập thánh cũng không có gì
kỳ quái.
- Không...
Phần Đồ Cuồng Ca lắc đầu.
Tầm mắt của Càn Kình rơi vào trên mặt Thiết Khắc. Tuy rằng vẫn đôi mắt
ấy, nhưng trong đó có một con mắt đã không có chút linh động nào. Thoạt
nhìn tất cả đều là màu xám, mất đi tất cả thần thái.
Ma nhãn hủy diệt, bị phế!
- Là ta hại ngươi bị mù...
Giọng điệu Càn Kình trở nên trầm thấp:
- Nếu như, lúc đầu ta không bảo ngươi đổi mắt...
Thiết Khắc cắt ngang lời Càn Kình nói:
- Là ta tự mình lựa chọn, không liên quan gì đến ngươi. Nếu như ta không đồng ý, ngươi không có khả năng thay cho ta.
Càn Kình trầm mặc nhìn con mắt bị mù:
- Con mắt này, ta nhất định sẽ khiến nó phải hồi phục thị lực!
- Ta tin.
Thiết Khắc hiếm khi lại lộ ra vẻ tươi cười như vậy:
- Ta chờ.
- Không sai! Cho dù phải móc mắt của Đại Ma Vương, mới có thể làm tiểu
thiếp của chúng ta hồi phục thị lực... Ta nhổ vào! Ta nói vậy là muốn
tốt cho ngươi, sao ngươi lại rút kiếm đòi cắt tiểu đệ của ta? Nữ ma của
ta sẽ liều mạng với ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ hai tay che chở cho tiểu đệ đệ của mình, hàm răng cắn chặt điếu thuốc lá, bộ dạng rất giống với một tiểu lưu manh.
- Đi thôi!
Càn Kình từ trên giường nhảy xuống, đi về phía ngoài cửa:
- Chúng ta lại đi.
- Đi đâu?
Đoạn Phong Bất Nhị có phần nghi ngờ nhìn về phía Càn Kình.
- Biển cát cổ hoang.
Càn Kình giãn thắt lưng. Xương khớp toàn thân không ngừng vang lên những tiếng rắc rắc, giống như pháo liên tục nổ:
- Không thể dừng lại như vậy được. Ở trong đó nhất định có thánh khí!
Quan trọng hơn là đám vong linh hẳn cho rằng chúng ta đã rời khỏi...
- Bọn họ sẽ không đi lấy sao?
Mộc Nột Chân Sách đưa ra nghi ngờ trong lòng của tất cả mọi người.
- Không biết, nhưng ta lại muốn đi xem thử.
- Ta cũng đi xem thử...
Đoạn Phong Bất Nhị cười đi về phía ngoài cửa:
- Không thể bị đánh uổng phí như vậy được.
Phần Đồ Cuồng Ca trầm mặc cười đi về phía ngoài cửa. Tuy rằng trận đánh
này không tính là uổng phí, tất cả mọi người đều nhận được rất nhiều lợi ích, nhưng mọi người có thể cùng đi với nhau cũng bởi vì có một thói
quen giống nhau, đó chính là chấp nhất!
Lần trước muốn lấy được thứ đó, chẳng những không có lấy được, còn bị
người ta đánh như đánh tôn tử, chạy loạn. Cứ vậy mà dừng lại sao? Đây
không phải là tính cách của mọi người!
Nếu như mọi người có tính cách như vậy, Đoạn Phong Bất Nhị đã sớm trở
lại gia tộc Xà Hoàng đổi họ Bàn. Thiết Khắc sớm đã trở thành phi tử của
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Phần Đồ Cuồng Ca đã sớm buông tha suy nghĩ phải
vượt qua chiến sĩ huyết mạch. Lúc đó Mộc Nột Chân Sách cũng sẽ không
liều mạng đi cứu Càn Kình.
Về phần Càn Kình? Mọi người càng hiểu rõ, đối mặt với gia tộc lớn như Càn gia, hắn trước sau sẽ không cúi đầu.
Chấp nhất!
Đây là đặc tính chung của mọi người, khiến mọi người cùng nhau đi về phía trước.
- Vậy chúng ta phải nhanh chóng lén rời khỏi đây thôi.
Mộc Nột Chân Sách mở quạt giấy ra:
- Nhân lúc nhị ca ta còn chưa tới, nhân lúc Thiết Nam còn đang dưỡng thương. Nếu không...
Mọi người đồng loạt gật đầu. Bây giờ muốn bỏ Mộc Nột Chân Sách qua một
bên để tiến vào biển cát cổ hoang, Lục cợt nhả này tuyệt đối sẽ không
đồng ý! Nhưng nếu để cho nhị hoàng tử biết được, Lục cợt nhả tuyệt đối
không thể nào đi vào biển cát cổ hoang.
Đến lúc đó, Lục cợt nhả không có cách nào đi được, cũng sẽ kéo theo đám người khác tìm cơ hội đi vào biển cát cổ hoang.
…
Biển cát cổ hoang, hơn mười vạn năm bên ngoài không có bất kỳ biến hóa nào.
Càn Kình không biết đây là lần thứ mấy mình tiến vào biển cát cổ hoang
này, càng không biết là lần thứ bao nhiêu mình cảm thán dưới ngôi sao kỳ quan nay. Bất luận lúc trước, ở chỗ này phát sinh cuộc chiến đấu ác
liệt thảm khốc tới mức nào, nó đều có thể hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của
cuộc chiến đấu đó.
Dường như thật sự không có cái gì có thể lưu lại dấu vết ở trên người
của nó. giống như cùng không ai có thể đi thay đổi bầu trời ngôi sao như nhau.
Biển cát cổ hoang! Không phải là biển cát khổng lồ không có người nào
muốn chinh phục. Đã có rất nhiều người thử trồng cây, nhưng từ trước tới nay chưa từng có loại cây cối nào có thể tồn tại ở bên cạnh biển cát.
Dẫm lên vị trí cuộc chiến đấu ác liệt lúc trước, Càn Kình thậm chí hoài
nghi mình đã từng thật sự chiến đấu ở chỗ này sao? Nơi đây là nơi từng
có biển cát bay kín trời, thi thể đẫm máu nằm la liệt, những tiếng kêu
chấn động đất trời, mặt đất sụp xuống sao?
Tất cả dấu vết của chiến đấu đều đã bị biển cát cổ hoang từ từ di chuyển đi, từ từ dọn sạch một cách triệt để. Nếu có đấu kỹ nào cũng có thể làm ra được tình cảnh như vậy...
Mặt cát lại chuyển động một hồi. Một con giun cát cực lớn dẫn theo đàn giun cát nhỏ lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Càn Kình lại mỉm cười. Thật sự không nhìn ra được ở nơi đây đã từng có
một trận chiến thảm khốc. Ở nơi khác, nếu từng có cuộc chiến đấu thảm
khốc như vậy xung quanh sẽ đặc biệt hoang vắng. Sự hoang vắng đến nỗi
ngay cả ma thú cũng sẽ không dễ dàng tới gần nơi đó.