- Trong chiến tranh, ngươi dùng ính mạng của thuộc hạ đổi lấy địa vị, công huân, có lẽ người ngoài không thấy nhưng...
Mắt Nam Môn Hướng Vinh bắn ra tia sáng như kiếm bén, ánh mắt có thể đâm
xuyên thân người làm Càn Kình run lên. Càn Kình nhớ đến khí thế như đao
như điện của Âu Lạp Khắc lão sư trong Vô Tận thế giới.
- Chiến hữu còn sống bên cạnh ngươi, những quân nhân khác đều thấy, bọn họ sẽ không giúp ngươi nữa!
Nam Môn Hướng Vinh lạnh lùng cười:
- Quan chỉ huy có nghĩa vụ đánh thắng chiến tranh, nhưng còn có trách
nhiệm cố gắng giảm thiểu thương vong cho binh sĩ phe mình. Khi ngươi
không xem trọng sinh mạng binh sĩ, chỉ truy cầu thắng bại thì ngươi có
khác gì đồ tể?
- Nơi này là học viện quân sự! Nơi này không phải lò sát sinh!
Nam Môn Hướng Vinh liếc mỗi một học viên trong lớp, nói:
- Nếu có một ngày các ngươi đi ra học viện tiến vào Hồng Sắt Ước khắc,
biến thành quan chỉ huy truy cầu thắng bại, hoàn toàn không để ý đến
sinh mạng của binh sĩ thì hãy ném bằng tốt nghiệp Thần Tượng đi! Nếu
không thể chấp nhận lý niệm này thì đi học viện khác!
- Ví dụ như...
Trên mặt Nam Môn Hướng Vinh lộ nụ cười lạnh băng, khinh thường, trào phúng:
- Thần Đô Chiến Tranh học viện chuyên ra danh tướng vĩ đại!
Trong phòng học yên tĩnh có thể nghe tiếng hít thở của mỗi người. Tất cả cúi
đầu, suy tư lời Nam Môn Hướng Vinh nói. Hiếm khi Mộc Nột Chân Sách cất
đi quạt, vẻ mặt kính nể nhìn Nam Môn Hướng Vinh.
- Ta không thể.
Càn Kình bỗng ngẩng đầu nhìn Nam Môn Hướng Vinh, nhẹ lắc đầu, nói:
- Nếu mới rồi không phải chiến kỳ mà là chiến tranh chân chính thì ta không làm được...
Nam Môn Hướng Vinh vỗ vai Càn Kình, nói:
- Lần sau đừng xem nó như chiến kỳ. Nơi này là chiến trường! Sau chiến
tranh chỉ ghi chép người sống sót, đó là cái gọi là danh tướng! Chỉ có
chế độ xây dựng còn tồn tại mới trở thành quân đoànn ổi tiếng! Những chế độ xây dựng vì xoay chuyển chiến tranh mà biến mất sẽ bị vô tình quét
sạch.
Càn Kình cúi đầu, trầm ngâm nhìn bàn cờ. Nếu là thế thì
trong tay Càn Kình chỉ có bốn đội hậu cần vận chuyển binh, hắn nên làm
sao? Ở hậu phương nhìn Chiến Sĩ khác chém giết trong chiến trường nhân
ma?
Không!
Càn Kình đột nhiên vụt ngẩng đầu nói:
- Lão sư, đây chỉ là một chiến kỳ.
Nam Môn Hướng Vinh chắp tay sau lưng bước ra ngoài phòng học chân khựng
giữa không trung, chậm rãi rụt chân về, xoay người, im lặng nhìn Càn
Kình.
Không khí yên lặng trong phòng học khiến người thấy áp lực. Có đệ tử muốn nhỏ giọng bảo Càn Kình hãy xin lỗi lão sư, cảm giác bây
giờ thật khiến người khó chịu.
Một giây... Hai giây... Năm giây... Mười lăm giây... Một phút...
Nam Môn Hướng Vinh xoay người, chậm rãi cất bước đi ra phòng học. Mọi người cảm thấy tinh thần thả lỏng rồi lại không hoàn toàn, tựa như ngực treo
tảng đá một trăm cân giờ giảm còn năm mươi cân.
Dù lão sư rời đi
nhưng ánh mắt im lặng kia như hòn đá nặng nề đè lồng ngực mọi người. Lợi Lợi Trát Qua nhìn bóng lưng Càn Kình, cười khẽ, lắc đầu. Xem ra Càn
Kình chỉ may mắn, mới rồi làm một ván kia người này không hiểu tinh túy
thật sự của chiến kỳ. Bàn cờ chính là chiến trường, danh tướng chân
chính là ngồi trong quân đại trướng tuyên bố mệnh lệnh có thể quyết định thắng bại chiến tranh, nó không khác gì với bàn cờ.
Mộc Nột Chân Sách nhìn Càn Kình lại ngồi xuống ghế, nghiêm túc nhìn bàn cờ, đọc sổ tay.
Mộc Nột Chân Sách tặc lưỡi, gật đầu, nói:
- Đúng là một người tự tin.
- Tự tin?
Mấy đệ tử hỗ trợ Mộc Nột Chân Sách tò mò nhìn gã.
- Đương nhiên là tự tin.
Ngón tay Mộc Nột Chân Sách xòe quạt, nói:
- Mới rồi Càn Kình đang nói với lão sư rằng bàn cờ chính là bàn cờ, bởi
vì trong bàn cờ tịnh không phải không phải là hắn. Hắn ở trên chiến
trường tuyệt đối không phải con số trên quân cờ, có thể tính toán rõ
ràng. Thật là một người thú vị...
- Thú vị, thật thú vị!
Nam Môn Hướng Vinh đi trên hanhgf lang ngoài phòng học, vẻ mặt không còn
tối tăm, nụ cười vui tươi, mỗi nếp nhăn như nhảy lên. Thực hiện sai lầm
cố ý hy sinh đội nhưng dám khiến đội hậu cần vận chuyển binh vứt bỏ tất
cả, nhanh chóng xông lên là đáng khen.
- Đặc biệt biểu hiện ra ý đi tới, đi tới trong chiến đấu.
Nam Môn Hướng Vinh vung mạnh cánh tay khô quắt, nói:
- Làm tướng quân nếu không biết tiến công thì rắc rối, và câu cuối của hắn, chiến kỳ chính là chiến kỳ...
- Chậc chậc...
Nam Môn Hướng Vinh liên tục lắc đầu, nói:
- Thật là tràn ngập tự tin! Vốn ta chỉ định thương lương với hiệu trưởng
đại nhân điều hắn vào hệ chỉ huy nhưng giờ thì phải mãnh liệt yêu cầu.
Tuy chỉ huy có vẻ rất mạo hiểm nhưng nếu trong một quân đội không có
quan chỉ huy thích mạo hiểm thì sao quân đội có sức sống? Một Chiến Sĩ
bình thường xen lẫn trong Chiến Sĩ huyết mạch có sức chiến đấu cá nhân
thì sẽ có tương lai như thế nào?
- Nếu hắn cứ giữ trạng thái như vậy...
Nam Môn Hướng Vinh chống cằm nói:
- Sẽ có cơ hội khiêu chiến đệ nhất nhân hệ chỉ huy năm nhất, cực hạn thôi binh lưu phái, nha đầu Tô Mộc Bình.
- Tiền đồ...
Càn Kình vuốt hoa văn trên bàn cờ, nói:
- Nếu có Phần Đồ Cuồng Ca chắc sẽ rất xuất sắc.
Lợi Lợi Trát Qua tò mò nhìn Càn Kình. Nếu lúc trước Càn Kình liều vận may
thì tư liệu hai trăm trướng quân lại nên giải thích như thế nào? Không
lẽ người này thật sự đọc rất nhiều tư liệu quân sự? Ta cần tìm cách
thông báo trong nhà tốn bao nhiêu cũng quyết thu hắn làm hỗ trợ!
Một hỗ trợ lợi hại như vậy... Lợi Lợi Trát Qua đăm chiêu nhìn Càn Kình.
Chắc sau này trên chiến trường nhân ma sẽ là trợ giúp lớn.
- Sức chiến đấu cá nhân, tư liệu danh tướng, năng lực ứng biến trên chiến trường.
Mộc Nột Chân Sách nhẹ phẩy quạt nhìn số điểm mới nãy có được, bây giờ năm
người hàng đầu đều là hỗ trợ của hắn, chắc Càn Kình sẽ không đánh vỡ
trạng thái này?
Mười phút nghỉ giải lao qua đi, đến môn phân tích lịch sử chiến tranh đại lục.
Càn Kình nghiêm túc nghe lão sư giảng bài, thường gục gặc đầu. Môn học
trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện xuất sắc hơn Càn Kình tưởng tượng
nhiều, nơi này không chỉ dạy cho mọi người biết chiến dịch lớn nổi tiếng mà còn phân tích chiến tranh nhỏ chú ý chiến trường cục bộ.
Trên đời này không ahri ai đều có thể làm thống soái thống lĩnh toàn quân,
càng nhiều quan quân dẫn theo mười người, hai mươi người, thậm chí trăm
người, là quan quân tầng chót.
Những quan quân này mới là trụ cột cả quân đội. Ai cũng không dám bảo đảm vào phút mấu chốt trong cuộc
chiến những quan quân tầng chót này phản ứng tức thời như thế nào, đem
đến tác dụng lớn bao nhiêu cho chiến tranh cuối cùng.
Suốt buổi
sáng Càn Kình ngồi trong phòng học nghe mỗi một lão sư giảng dạy. Có vài tri thức Càn Kình từng học, có vài thứ chưa học qua.
Dù là thứ
từng thấy trong bút ký tiền nhân thì những lão sư chuyên nghiệp tập hợp
toàn bộ trí tuệ của họ phân tích tốt hơn bút ký Càn gia phân tích. Mỗi
lần hướng dẫn nhiều hơn, hoặc đói chiếu với bút ký sẽ được càng nhiều
suy luận.
Càn Kình đi ra phòng học, không dám tin đây là Chiến
Tranh học viện. Càn Kình còn tưởng các Chiến Sĩ trong Chiến Tranh học
viện cố gắng tăng đấu khí, đấu kỹ của mình dưới sự giám sát từ các lão
sư.