Suất Trá Phong Vân

Chương 1047: Chương 1047: Chuyện gì vậy?




Nhưng vị Trường Không Chân Sách này được Lý Thành Lương tể tướng xuất sắc nhất trong gần ba trăm năm qua đặc biệt coi trọng, thậm chí ra sức muốn đẩy Trường Không Chân Sách lên thành thái tử.

Kiến nghị của Trường Không Chân Sách...

Lý Thành Lương dự định về đến nhà, sẽ cẩn thận tìm kiếm tư liệu kiểm tra một chút xem người trẻ tuổi Càn Kình này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, không ngờ lại đánh động tới tam hoàng tử Trường Không Chân Sách thật ra là kẻ đặc biệt kiêu ngạo từ trong xương cốt kia?

- Vậy thần không tiếp tục kiên trì cản bệ hạ nữa.

Lý Thành Lương khom người xuống.

Bảo Long Chân Sách nhìn vị tể tướng rất chuyên nghiệp khẽ lắc đầu:

- Vì sao bất cứ chuyện gì, lão tam đưa ra kiến nghị ngươi sẽ nghiêm túc suy nghĩ tiếp thu. Nhưng kiến nghị quan trọng nhất của hắn là để lão lục làm thái tử...

- Tam hoàng tử làm cái gì cũng đúng, chỉ có Lục hoàng tử là không chính xác. Bản thân tam hoàng tử mới là lựa chọn tốt nhất.

Lý Thành Lương khom lưng thấp hơn. Tuy rằng bộ dạng rất cung kính, nhưng trong xương cốt lại lộ ra sự kiên định tới cùng.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Hôn lễ của Càn Kình đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, đồng thời cũng khiến cho gần như tất cả chiến sĩ và các ma pháp sư tới tham gia Tân Nhân Vương đều vô cùng căm hận cái tên Càn Kình này. Trong lòng bọn họ âm thầm quyết định nếu như Càn Kính này dám tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, cần gì quan tâm hắn đã từng đánh bại Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan gì đó. Chỉ cần hắn gặp phải mình, nhất định phải huyết chiến một trận với hắn tới cùng!

Cho dù không cách nào đánh bại được hắn, cũng phải khiến hắn mệt nhọc, khiến hắn không có khí lực! Một khi không có khí lực hắn sẽ không tiếp tục tham dự được trận thi đấu tiếp theo!

Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương còn chưa bắt đầu, Càn Kình trong tình huống bất tri bất giác gần như đã đắc tội tất cả các chiến sĩ tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Trận gió này thực sự quá lớn!

Nếu là trước đây, lúc này trên đường hẳn đã sớm có những người buôn bán về các cuốn sổ tay hướng dẫn về cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Mọi người có thể thông qua danh tính phía trên, chạy đến sòng bạc tiến hành đặt cược. Còn có những thương nhân khác sẽ đưa ra các trang bị, hi vọng bọn họ sử dụng trang bị do thương hội chế tạo ra để tiến vào cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.

Thời điểm này vốn phải là thời điểm phong quang nhất của những người tham dự cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Khi bọn họ đi ở trên đường tại bất kỳ nơi nào cũng có các mỹ nữ trẻ tuổi nghỉ chân quan sát.

Hiện tại thì sao? Đừng nói là mỹ nữ, ngay cả một lão nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ. Tất cả lực chú ý đều đặt ở buổi hôn lễ của Càn Kình.

Một đêm không tính là dài, nhưng tuyệt đối là vô cùng bận rộn.

Khi mặt trời còn chưa xuất hiện ở đường chân trời, trước cửa tổng nghiệp đoàn chiến sĩ đã có không ít đại biểu của các gia tộc bắt đầu chờ đợi.

Sau khi mặt trời lên cao, cửa lớn của nghiệp đoàn chiến sĩ mở rộng. Đại biểu của các gia tộc đã sớm chờ đợi, lập tức nối đuôi nhau tiến vào.

- Càn Kình, tối hôm nay có thể đếm số tiền mừng mỏi tay không?

Đoạn Phong Bất Nhị mỉm cười với từng vị khách, nhỏ giọng trò chuyện với Mộc Nột Chân Sách đang đứng bên cạnh.

Không ít người lãnh đạo các thế lực đã nhận ra trong số những người tiếp đón khách còn có Lục hoàng tử điện hạ của hoàng thất?

Không ít những người trẻ tuổi đi theo trưởng bối trong gia tộc đến đây, trong lòng vẫn có không ít ngạo khí. Nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy Lục hoàng tử, ngạo khí trong lòng lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Mình là thiếu chủ một gia tộc, nhưng ở trước mắt người này lại chẳng khác gì đứa trẻ của một người giữ cửa. Đây chính là Mộc Nột Chân Sách Lục hoàng tử hoàng thất hoàng triều Chân Sách!

Một thiếu chủ ở địa phương có thể khi nam đoạt nữ. Đến Thần Đô thành vẫn có thể ngửa đầu nghênh ngang bước đi. Nhưng nếu như đối mặt với Lục hoàng tử Mộc Nột Chân Sách, như vậy vị trí thiếu chủ này rất có khả năng ngay cả cái rắm cũng không tính.

Hôm nay Lục hoàng tử điện hạ có thể khiến rất nhiều người thậm chí không tính bằng cái rắm, không ngờ lại làm người trông cửa cho nghiệp đoàn chiến sĩ của Càn Kình!

Điều này... Đối mặt với Mộc Nột Chân Sách, bọn họ ngay cả rắm cũng không tính, vậy khi đối mặt với Càn Kình lại tính là cái gì?

Bởi vậy tốt nhất vẫn nên đàng hoàng một chút thì tốt hơn!

Các thiếu chủ, mỗi người đều lựa chọn thu hồi lại sự ngạo mạn của mình lúc trước, khéo léo dường như am thuần, bưng một ly rượu đỏ tìm một góc trong phòng, cùng vài người cùng tuổi nhỏ giọng nói chuyện phiếm, ngay cả cả tiếng xôn xao cũng không dám gây ra.

Từng vị khách được đón vào trong tổng nghiệp đoàn chiến sĩ. Càng lúc thân phận và địa vị của các thế lực gia tộc lại càng cao, cũng bắt đầu xuất hiện ở trong tổng nghiệp đoàn chiến sĩ.

Ngày hôm nay, những thế lực này đều đến sớm nhiều hơn so với trước kia. Bình thường phần lớn bọn họ thế nào cũng phải chờ tới khi bầu trời tối đen mới xuất hiện.

Hôm nay, hoàng đế bệ hạ cũng tự mình đến! Có trời mới biết được hoàng đế bệ hạ sẽ tới vào lúc nào! Nếu như hoàng đế bệ hạ tới, mình còn chưa tới, vậy chẳng phải nói mình còn lớn hơn so với hoàng đế bệ hạ hay sao?

Bình thường, những người lãnh đạo dám giơ tấm biển ở các loại yến hội, ngày hôm nay lại được thể nghiệm cảm giác thế nào gọi là nhỏ bé.

- Gia chủ chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng đến đây!

Người đứng đón tiếp ở ngoài người hô lớn một tiếng, sau đó không có bất kỳ động tác nào khác. Mắt hắn đã lướt qua thân ảnh của gia chủ chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng chuyển tới thành viên của một đội tới tham gia hôn lễ khác.

Hoắc Nhĩ Uy Lập ngơ ngác đứng ở trước cửa nhìn người tiếp đón của tổng nghiệp đoàn chiến sĩ. Trong lúc nhất thời hắn có phần không thích ứng được. Hắn tới, chỉ hô một tiếng sau đó là xong? Chẳng những không có nhân vật quan trọng nào ra nghênh đón, mà ngay cả người đón tiếp từ ngoài cửa dường như cũng không có ý định chủ động dẫn đường?

- Đây là chuyện gì vậy?

Hoắc Nhĩ Uy Lập thật sự nghi ngờ. Cho dù đi đến trong nhà Càn Chiến Huyền, gia tộc chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, cũng không ai dám sĩ diện không để ý tới mình như vậy? Mình là gia chủ chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng, chứ không phải là nhân vật nhỏ chưa từng nghe qua tên tuổi!

- Lão sư La Đức, bên này bên này! Đây là ghế của ngài. Mời ngài ngồi...

Hai chiến sĩ của nghiệp đoàn chiến sĩ, cẩn thận từng li từng tí rất ân cần chiêu đãi La Đức, giống như đang chiêu đãi tổ tong. Số người bắt đầu khởi động, nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy có vẻ đặc biệt chói mắt.

Dựa vào cái gì?

Hoắc Nhĩ Uy Lập nhìn La Đức giống như một người nhà quê ở nông thôn lên, lại được chào đón giống như tổ tông. Bản thân mình là gia chủ của một gia tộc chiến sĩ huyết mạch cường đại, nhưng đãi ngộ lại còn không bằng một người quê mùa! Chuyện gì thế này? Điều này sao có thể dễ dàng tha thứ được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.