Tam hoàng tử khẽ thở dài. Hắn lại đặt lực chú ý ở trong chiếc kèn đồng màu vàng kia.
- Đó là tất cả những điều ta biết về vong linh.
Càn Kình nhìn mọi người:
- Cho nên, khi gặp phải vong linh đừng tưởng rằng một kiếm đâm trúng sẽ
khiến bọn họ phải chết. Thân thể của bọn họ còn mạnh mẽ, cường tráng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta.
Càn Kình lại nhìn tới trên người ma thú ở trong bàn tay mình:
- Những thứ này đều là ma thú. Chúng quả thật đã bị đánh bại. Nhưng
thương thế lại không đủ khiến nó không thể chết được. Nó làm như vậy
chẳng qua là để mê hoặc các ngươi, khiến các ngươi mất đi ý thức cảnh
giác đối với nó. Sau đó nó sẽ đột ngột phát động tập kích đối với các
ngươi, giết chết các ngươi.
Thiết Khắc lại một lần nữa quan sát đối thủ vừa bị mình giết chết. Hắn
chỉ đâm trúng một kiếm, không đâm thêm kiếm thứ hai. Đây là thói quen
chiến đấu của hắn. Hiện tại xem ra sau khi tiến vào bên trong biển cát
cổ hoang, hắn nhất định phải sửa thói quen này.
Càn Kình không nói gì thêm nữa, mà cho mọi người có thêm thời gian suy nghĩ, tiếp thu chuyện này.
Vong linh là một tồn tại thật sự! Chuyện này khiến người ta không dễ
tiếp nhận. Nếu như không phải tiếp xúc với minh văn, tiếp xúc với thế
giới vô tận, Càn Kình cũng rất khó tin được vong linh lại là một tồn tại thật sự.
- Đi thôi.
Càn Kình lại đứng dậy chậm rãi đi sâu về phía bên trong biển cát. Trong
đầu liên tục suy đoán. Bọn họ chỉ là vừa khéo gặp phải vong linh ở chỗ
này hay là có sự sắp xếp nào đó? Hải Thanh Nhi đang ở đâu? Tại sao bọn
họ tiến vào nơi này sâu như vậy, vẫn không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp
lúc trước.
Lại đi cả đêm, ý niệm này đã không chỉ hình thành ở trong đầu của một
mình Càn Kình nữa. Sau nhiều lần gặp phải ma thú, trong đó có không ít
tồn tại ở trạng thái vong linh. Trong đó có vài con đã không còn dễ dành đánh được nữa. Mọi người phải liên thủ mới có thể giết chết, nhưng cũng không phải chỉ cần một người trong đó ra tay là có thể làm xong.
- Ngọn núi! Một nơi tốt!
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn một ngọn núi không tính là lắm:
- Không ngờ, còn có thể nhìn thấy một ngọn núi.
- Đi xem.
Càn Kình thận trọng đi về phía trước:
- Nếu như an toàn, ta cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Trong lòng mọi người đều thầm thở dài một hơi. Ở nơi này lại gặp phải
một ngọn núi như vậy, sự bất an trong lòng hình như cũng bắt đầu tiêu
tan.
Rất nhiều ngọn núi đều sẽ có sơn động. Ngọn núi này cũng tương tự, chắc
sẽ tìm được sơn động để người ta nghỉ ngơi. Đoạn Phong Bất Nhị và Càn
Kình cẩn thận kiểm tra trong ngoài một hồi lâu, phát hiện ở đây quả thực không có gì nguy hiểm tiềm tang. Đồng thời ở đây cũng không có mật đạo
đi thông, càng không có nơi nào thần bí.
- Trước đây từng có người đã ở chỗ này.
Thiết Nam rất ít khi lên tiếng, lần đầu tiên nói ra một sự thật mà tất cả mọi người đều biết đến.
Một sơn động như vậy từ khi bước vào sơn động, đã có thể thấy được dấu
vết phá mở. Bên trong sơn động rộng chừng mười gian phòng. Hiển nhiên
tất cả đều do nhân công tạo thành.
- Ta phải nhập thánh. Ta cần có thời gian nhất định.
Thiết Khắc giơ tay lên nhẹ nhàng đặt ở ngực, vẻ mặt rất không thoải mái, đi về phía một gian:
- Ta cần thời gian nhất định để tiêu hóa hết tinh hoa của Lộ Tây Pháp
chi tâm, sau đó nhập thánh! Ta cảm giác được, không tiêu hóa hết nó, ta
vĩnh viễn không có cách nào nhập thánh. Nó có lợi đối với ta, đồng dạng
cũng là một loại trở ngại đối với ta. Nếu như không hấp thu hết, ta
không cách nào nhập thánh được.
Trong mắt Đoạn Phong Bất Nhị chợt lóe lên quang mang sắc bén. Mấy ngày
nay Đấu Hồn của mình rõ ràng đã đạt tới đỉnh phong, hơn nữa còn cảm giác lực lượng huyết mạch có khả năng thức tỉnh bất cứ lúc nào.
Nếu như trước kia, thế gian này chỉ cần mở ra chiến thân huyết mạch,
mạnh mẽ kích thích lực lượng huyết mạch có tám phần mười thậm chí chín
phần cơ hội thức tỉnh được lực lượng huyết mạch, một lần hoàn thành hành động vĩ đại tiến vào Đấu Hồn.
Nhưng bây giờ...
Đoạn Phong Bất Nhị đã nhiều lần trùng kích, chung quy vẫn cảm giác có
thứ gì đó ngăn cản mình. Hiện đi vừa nghe Thiết Khắc nói như vậy, mình
cũng biết thứ gì đang ngăn cản mình.
- Xem ra phải tiêu hóa hết chúng, chúng ta mới có thể nhập thánh.
Đoạn Phong Bất Nhị thở dài:
- Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Trước khi nhập thánh, chúng ta
tích lũy lực lượng càng hùng hậu, nếu vậy sau khi nhập thánh sẽ trở nên
cường đại hơn. Nhưng chúng ta bây giờ lại bị ngăn cản...
Thiết Khắc trầm mặc đi vào một gian. Biển cát cổ hoang càng ngày càng
tràn ngập quỷ dị, tiếp tục đi nữa, không ai có thể biết được mình sẽ gặp phải loại ma thú cường đại, thậm chí vong linh cường đại như thế nào.
Ngay vừa nãy, trong cuộc chiến đấu cách đó không lâu, hồn vực bạo lực
của Càn Kình liên thủ với hồn vực di chuyển trong nháy mắt của Đoạn
Phong Bất Nhị, mới tương đối thả lỏng giết chết một vong linh. Nhưng nếu như trong đó thiếu đi một sự trợ giúp, mặc dù chiến đấu không thể nói
rõ là khổ chiến, nhưng nhất định sẽ đặc biệt phiền phức.
Nhập thánh! Thiết Khắc càng ngày càng cảm giác bức thiết cần được nhập
thánh. Hiện tại trong tay hắn đã có thánh khí. Nếu như mình thật sự có
thể nhập thánh, ở trong biển cát cơ hội mọi người giữ được tính mạng có
thể sẽ tăng thêm mấy phần.
Càn Kình đi ra khỏi ngọn núi, còn vùi thân thể mình ở trong cát, một bên cố gắng tập luyện đấu khí khiến Đấu Hồn mình đầy thêm, vừa quan sát
tình hình xung quanh.
Đấu Hồn... lực lượng Đấu Hồn chưa đầy! Tuy rằng Càn Kình tiến vào cảnh
giới Đấu Hồn, thậm chí có thể lợi dụng hai lần đấu kỹ siêu hư hồn, hơn
nữa các loại cảm ngộ cảnh giới đối đầu với chiến sĩ cấp bán thánh, nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thực Đấu Hồn còn chưa tới đạt đỉnh
phong.
Có thể chất lượng Đấu Hồn tốt, nhưng số lượng đấu khí Đấu Hồn thật sự
nên có, lại còn xa mới đạt được! Không đạt được Đấu Hồn đỉnh phong, trên lý thuyết không có cách nào nhập thánh. Mặc dù dựa vào chất Đấu Hồn hắn miễn cưỡng nhập thánh, như vậy sau khi nhập thánh uy năng thậm chí còn
có thể không bằng mấy người bạn đồng hành khác.
Số lượng Đấu khí!
Cho tới bây giờ Càn Kình đều dựa vào chấu của đấu khí một đường đánh tới ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm thấy vô cùng sốt ruột vì lượng của đấu khí lượng.
Trong lúc mọi người ở trong biển cát cổ hoang vừa xác định nghỉ ngơi,
mỗi người đều bắt đầu rèn luyện đấu khí của mình, thời gian đã là ban
ngày, không khí cực kỳ nóng khô ráo lại bao phủ toàn bộ biển cát cổ
hoang.
Càn Kình từ trong cát bò ra ngoài, nhanh chóng leo lên đỉnh ngọn núi
nhìn về phía xa, Mộc Nột Chân Sách lại từ trong sơn động đột nhiên chạy
ra, nhìn về phía xa vô tận.
Quân đội!
Trong biển cát cổ hoang phía xa mơ hồ xuất hiện hình ảnh trận doanh của
quân đội. Đây tuyệt đối không phải ảo ảnh ảo giác, mà là tồn tại thật
sự.