Càn Kình không lo lắng về vấn đề bổ sung đấu khí, trong đầu chỉ còn
lại suy nghĩ tự hỏi về có trật tự và không có trật tự. Mỗi lần có trật
tự uy năng đấu kỹ đều sẽ giảm lớn. Một khắc khi đấu khí hoàn toàn có
trật tự, uy năng có thể ngay cả đấu khí tất sát cũng không bằng, chứ
đừng nói gì tới đấu kỹ thánh cấp.
Uy năng đấu kỹ không có
trật tự quả thực còn đang nâng cao, nhưng mức độ nâng cao này cũng vẫn
có vấn đề rất lớn. Lượng đấu khí tiêu hao không có liên quan trực tiếp,
nếu tiếp tục phát triển như vậy, sau này giải phong ấn trong cơ thể ra,
chỉ sợ cũng sử dụng không được vài lần, đã dùng hết tất cả đấu khí, chứ
đừng nói là hủy diệt đối thủ.
Không có trật tự? Có trật tự?
Trong đầu Càn Kính dần dần xuất hiện các loại đấu kỹ biến hóa, thuận
nghịch... Càn Khôn... Sinh tử... Mỗi một đấu kỹ thánh cấp đỉnh cấp, đều
hai cái cực kỳ dung hợp. Như vậy...
- Có trật tự, và không trật tự cũng là một loại đối lập...
Càn Kình nhẹ nhàng gõ vào cằm:
- Lúc đầu không có trật tự là gì? Hỗn... Hỗn độn...
Càn Kình đột nhiên nhớ tới một quyển tạp thư mình đã từng đọc khi còn ở Càn gia. Đó không phải là quyển sách giới thiệu về đấu kỹ, cũng không
phải giới thiệu về cuộc đời cường giả, mà là một một quyển sách của học
giả bình thường tham thảo về mặt đất, ngôi sao, và vạn vật trong thiên
hạ được hình thành như thế nào.
Ở trong đó nhắc tới ban đầu,
tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn, hỗn loạn không trật tự. Tất cả đều không có trật tự, bởi vì không có trật tự mới phát sinh tất cả các loài, bao
gồm cả tính mạng.
Lúc đầu, chính là hỗn độn, không trật tự!
- Lúc đầu?
Càn Kình đưa cánh tay nhẹ nhàng nâng lên. Đấu kỹ không trật tự lại phát ra, nhưng không phải bạo phát như trước. Uy năng tương tự, nhưng lượng
đấu khí tiêu hao chợt giảm đi!
Trên bầu trời vẫn còn lưu lại
quyền ấn. Trong lòng Càn Kình dâng lên một cảm giác nói không ra lời.
Cảm giác toàn thân chính là một phần của sự hỗn loạn không trật tự này.
- Đây là hỗn độn? Cũng là khởi đầu?
Càn Kình chậm rãi đứng dậy nhìn hai tay:
- Như vậy có trật tự và không trật tự chắc là hai điểm cực đoan. Uy
năng có trật tự không nên giảm bớt mới đúng. Bởi vì đó là quá trình từ
không trật tự phát triển ra sao? Nếu như thật sự có trật tự...
- Như vậy thật sự có trật tự...
Càn Kình cúi đầu trầm tư:
- Có trật tự chỉ là quá trình phát triển. Sau quá trình này phải có giới hạn. Kết quả...
- Ta đã hiểu được! nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Càn Kình bỗng nhiên ngẩng đầu. Mình hoang mang rất lâu, nhưng trước sau không cách nào dung hợp được đấu kỹ. Vào giờ phút này lại bắt đầu dung
hợp rất nhanh. Không trật tự chỉ là một loại trạng thái. Bản chất của nó chính là khởi nguồn. Cho dù là hỗn độn, bên trong đó ẩn chứa sinh trong sinh tử.
Có trật tự chỉ là một loại phát triển hình thái.
Bản chất của nó lại vì có trật tự thông tới... Diệt vong! Đại biểu chính là kết thúc...
- Hóa ra, ta vẫn luôn nghĩ ngược, vẫn cho
rằng có trật tự đại biểu cho đang có lực lượng. Không trật tự đại biểu
cho ngược lại lực lượng. Thật ra... Có trật tự là ngược lại lực lượng.
Không trật tự còn lại là có lực lượng.
- Ta hiểu được! Ta đã hiểu được!
Trong dãy núi phía tây vang lên tiếng cười hưng phấn của Càn Kình. Ngay sau đó là hai đấu kỹ hoàn toàn khác nhau phóng lên cao. Uy năng của mỗi một đạo đấu kỹ đều không giống với trước kia.
- Còn có thể mạnh hơn, còn có thể mạnh hơn.
Càn Kình hít một hơi thật sâu. Hỗn độn bao hàm tất cả, kết thúc cũng
bao hàm bắt đầu. Đấu kỹ của mình còn chưa đủ phong phú. Bất kỳ đấu kỹ
nào hẳn đều có thể dung nhập vào trong một quyền này! Đấu khí Phong Vân, vốn là đấu kỹ đặc biệt dung hợp tất cả đấu khí, mình khống chế thích
hợp nhất sẽ sáng tạo ra đấu kỹ!
- Chính phản lực lượng, hẳn cũng có thể hợp cùng một chỗ. Giống như sao sinh tử ấn vậy.
Càn Kình nhắm mắt lại ngồi thiền. Hai tay nắm chặt lại. Từng lực lượng ở trong đó bài xích lẫn nhau. trong sự bài xích này phát sinh ra một lực
lượng càng khổng lồ hơn.
- Chính phản hai cực ấn!
Hai tay Càn Kình đánh về phía bầu trời. Đấu khí cực lớn phát ra một
tiếng cự long rít gào. Cây cối xung quanh lập tức bị nghiền nát biến
mất.
Phù phù!
Chỉ là một quyền. Càn Kình cảm giác
đấu khí của mình đã hoàn toàn tiêu hao sạch. Hắn lại phải ngồi dưới đất
hút đấu tinh vào trong đấu khí.
- Đấu kỹ này...
Càn Kình chợt phát hiện chính phản hai cực ấn là đấu kỹ đặc biệt hấp thu tất cả đấu kỹ sáng tạo ra. Trong đó mỗi loại đấu kỹ thánh cấp đều cần
tiêu hao rất nhiều đấu khí. Đặc biệt là đấu kỹ bốn đại huyết mạch chiến
sĩ chung cực ở trong đó. Uy năng tiêu hao này không thể đơn giản như một cộng một.
Lượng đấu khí tiêu hao gấp mười lần, mấy chục lần, gấp trăm lần.
Cường đại! Vĩnh viễn kèm theo khổ cực khác không muốn người biết đến! Đồng thời cũng phải trả một cái giá rất lớn!
Cái này... Vẫn chưa thành thục...
Càn Kình nằm trên mặt đất nhìn lên dấu vết lực lượng chính phản quấn lấy nhau phóng lên không trung:
- Chỉ là miễn cưỡng hợp cùng một chỗ, hơn nữa không ngưng luyện ra đấu ấn... Uy lực...
…
- Rất tốt!
Ân Lạp Khắc đứng ở trong thôn trang nhìn về phía dãy núi phía tây khổng lồ, quan sát khí lưu nhỏ chưa bằng một cọng tóc xông thẳng lên bầu trời liên tục gật đầu:
- Ta vốn tưởng rằng, hắn cần ta chỉ điểm mới có thể hiểu được. Không nghĩ tới bản thân hắn đã tự hiểu được.
Đại thúc Bố Lai Khắc cầm theo cái tẩu nhìn lực lượng trên không trung, trên khuôn mặt lộ ra một tia vui mừng hiếm thấy:
- Hiểu được điều này, học cái gì cũng sẽ rất nhanh. Mười tám búa thặng phong sẽ rất nhanh có thể học xong.
Ân Lạp Khắc vui vẻ gật đầu:
- Ta có rất nhiều đấu kỹ. Hắn cũng có thể học nhanh hơn. Những đấu kỹ học được trước đây cũng có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.
Càn Kình nằm ở trên đấu tinh cực lớn, lại một lần nữa hấp thu đấu năng
trong đó. Đấu khí trong cơ thể liên tiếp được hắn điên cuồng phóng ra,
lại nhận được sự tăng cường không nhỏ.
- Có nhiều đấu tinh như vậy không dùng, quá lãng phí.
Càn Kình ngồi dậy nhìn lên trên không trung:
- Tiếp tục! Ta tiếp tục rèn luyện! Sau khi cuộc tranh tài Tân Nhân
Vương kết thúc, ta phải tự tay đánh bại Càn Chiến Huyền! Giống như lúc
trước ở tái ngoại, hắn dễ dàng đánh bại ta vậy! Ta không chỉ muốn thắng, ta còni muốn thắng đẹp nhất!
- Tiểu tử kia hình như có lực lượng rất mạnh.
Ân Lạp Khắc nhướng mày lông :
- Ta còn tưởng rằng, hắn sẽ quay về tìm ta luận bàn trước.
Bố Lai Khắc gõ cái tẩu vào đế giày một cái, chắp hai tay ở sau lưng thảnh thơi đi về phía sân nói:
- Lúc hắn trở lại, có thể thật sự có năng lực giao đấu với ngươi.
- Phải không? Vậy chẳng phải là nói, hắn có cơ hội đánh ngã vong linh kia sao?
Bố Lai Khắc dừng bước, rất nghiêm túc suy tính:
- Có lẽ vậy. Cho dù hắn hoàn toàn tỉnh lại, giải được tất cả phong ấn.
Lực lượng của hắn cũng cần tích lũy trong thời gian rất lâu mới có khả
năng khôi phục lại mức độ cường đại như lúc trước.