Mới nãy thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhức đầu nghĩ nên giải quyết Càn Kình như thế nào mới giữ được mặt mũi, nghe Mộc Quy Vô Tâm đến gã liền biết là
vì chuyện đó nhưng đã quên hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo có một thói
quen.
Sưu tầm ấm trà đặc biệt đẹp.
Trước kia mỗi lần Mộc Quy Vô Tâm đến là thành chủ Lý Đức Ước Khắc sẽ ra
lệnh người nhà cất đi ấm trà gã yêu quý nhất này, hôm nay gã sơ sẩy
bị... Ài, thôi, chỉ là một ấm trà...
- Phụ thân đại nhân, chắc người biết bi kịch ngày hôm nay rồi đi?
Mộc Quy Vô Tâm lộ vẻ mặt đau lòng tiện tay cất ấm trà vào đấu giới, nói:
- Càn Kình quá trẻ tuổi, làm việc sai quấy, ta đã phạt nặng hắn rồi!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc rất muốn hỏi hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo
phạt Càn Kình như thế nào? Mời Càn Kình ăn một bữa hoàng kim bát bảo
yến? Hay mời Càn Kình đi Liêu Trai? Cùng cô nương hoa khôi nơi đó gác
tay bàn luận lý tưởng đời người và cách đập bẹp phu nhân thành chủ?
- Vậy sao?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc cười gượng nói:
- Thật ra ta có nghe nói, Nghệ Tiêu cũng hơi sai...
Bạch!
Mộc Quy Vô Tâm vỗ mạnh đùi, nói:
- Ta đã bảo rồi, phụ thân đại nhân có ánh mắt nhất, chuyện này là hai bên đều sai!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc sững người tại chỗ, thầm nhủ sao gã lại quên
kẻ đối diện là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo mặt dày? Không có đạo lý
Mộc Quy Vô Tâm cứng rắn nói lý, cho nên sao gã có thể bỏ qua chuyện như
vậy?
- Tuy rằng sai lầm lần này đa phần ở phía phu nhân.
Mộc Quy Vô Tâm nhận lấy một ấm trà bình thường khác, nhàn nhã uống nước:
- Nhưng mà...
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc muốn hỏi thủ lĩnh gấu Mộc Quy Vô Tâm là hôm
nay gã đến cãi lộn, đánh nhau hay móc mỉa gì? Nhìn sao cũng không giống
như đến xin lỗi.
- Dù gì Càn Kình có sai lầm chút xíu.
Mộc Quy Vô Tâm đặt ấm trà xuống, nói:
- Vì vậy Càn Kình muốn đến xin lỗi trước mặt phụ thân đại nhân.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc sửng sốt, không ngờ Càn Kình có chút thành ý,
nhưng dù là vậy thì lão bà bị người đánh, nếu hắn đến xin lỗi liền bỏ
qua...
- Phụ thân đại nhân.
Mộc Quy Vô Tâm thấp giọng bí hiểm nói nhỏ vào tai thành chủ Lý Đức Ước Khắc:
- Phụ thân đại nhân không muốn biết làm sao Lôi Địch nhập thánh?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc phấn chấn tinh thần. Từ khi thấy Lôi Địch nhập thánh thì ngày nào thành chủ Lý Đức Ước Khắc cũng rối rắm về chuyện
này. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc muốn tìm một thanh hồn binh hoàn toàn
phối hợp với gã để nhập thánh là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Là Càn Kình.
Mộc Quy Vô Tâm nhỏ giọng gần như thì thầm:
- Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Càn Kình là Rèn tạo Đại Sư thật sự, hắn có thể đúc ra hồn binh.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc cứng ngắc như tượng, trong đầu có mấy ngàn vạn ong mật bay tới bay lui kêu vù vù.
Hồn binh? Càn Kình biết đúc hồn binh? Thành chủ Lý Đức Ước Khắc trợn
tròn mắt. Càn Kình mới có bao nhiêu tuổi mà biết rèn hồn binh? Rèn tạo
Đại Sư? Cái... Này... Làm sao... Có thể?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc thẫn thờ nhìn mặt đất, trong đầu nhớ lại mới
nãy nghe tin xà hoàng Bàn Hoành Cơ kết minh hữu với Càn Kình.
Rất có thể. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc gật mạnh đầu. Tuy thực lực của Càn Kình rất kinh người nhưng đây là thời đại Chiến Sĩ huyết mạch đứng trên đỉnh cao, trừ phi là danh hiệu Rèn tạo Đại Sư mới khiến xà hoàng Bàn
Hoành Cơ thân thiết. Hèn chi, hèn chi buổi sáng có tin nói Càn Kình rèn
một thanh đấu binh chỉ trong chốc lát tại Hồng Lưu Chiến Bảo. Mới đầu
thành chủ Lý Đức Ước Khắc không tin nhưng bây giờ chắc là tin thật.
Đặc biệt là Rèn tạo Đại Sư trẻ tuổi như vậy, tương lai có cơ hội trở
thành Rèn tạo tông sư hay thậm chí... Đầu óc thành chủ Lý Đức Ước Khắc ù đặc, thở dồn dập, hồi hộp. Thậm chí có khả năng trở thành Thần Tượng,
Thần Tượng!
Mộc Quy Vô Tâm nhìn biểu tình của thành chủ Lý Đức Ước Khắc là biết ngay phụ thân đại nhân tin lời. Buổi sáng Càn Kình đúc một thanh đấu binh
chỉ trong chốc lát tại Hồng Lưu Chiến Bảo, thành chủ Lý Đức Ước Khắc có
lưới tin tức nhạy bén không thể nào không nghe thấy.
Còn việc thành chủ Lý Đức Ước Khắc sẽ tung tin ra? Mộc Quy Vô Tâm không
quan tâm, lắc đầu. Mục tiêu lớn nhất đời Chiến Sĩ bình thường là nhập
thánh. So với ngôi báu thành chủ thì Lý Đức Ước Khắc càng hy vọng chính
mình có thể nhập thánh.
Nhập thánh là chuyện hoàn toàn không có khả năng đối với Chiến Sĩ bình thường.
Nhưng bây giờ! Thành chủ Lý Đức Ước Khắc kích động hai tay run run. May
mắn! May mắn không có đắc tội Càn Kình, nếu không thì hy vọng nhập thánh bị thành chủ Lý Đức Ước Khắc tự tay đập bể rồi.
- Thế nào, thành chủ đại nhân?
Mộc Quy Vô Tâm mỉm cười nói:
- Mai này Càn Kình sẽ tự mình đến xin lỗi người.
- Đây là chuyện tốt.
Hồng Sắt Ước Khắc cười âm hiểm đi vào phòng, nói:
- Khi đó chỉ cần hắn dập đầu trước mặt má nhỏ là...
- Cút! Cút đi!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc bỗng hét to, cầm chén trà đắt tiền ném ra
ngoài. Nếu Hồng Sắt Ước Khắc không né nhanh chắc đã bị đập trúng chảy
máu. Thứ phụ thân ném ra Hồng Sắt Ước Khắc không có gan dùng đấu khí,
đấu kỹ hộ thể đỡ.
- Mộc Quy lão huynh xem như không nghe thấy thằng khốn mới nói gì là được.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc hung dữ trừng Hồng Sắt Ước Khắc đứng ngoài cửa đầu đầy dấu chấm hỏi. Nếu không phải Mộc Quy Vô Tâm còn ngồi đây, thành chủ Lý Đức Ước Khắc cần giữ phong độ thì đã sớm vọt tới đánh nhi tử
bình thường khôn ngoan một trân.
Mộc Quy Vô Tâm cười gượng. Hồn binh đã làm thành chủ Lý Đức Ước Khắc
không biết đông tây nam bắc, mắng nhi tử của mình là thằng khốn thì gã
là gì? Cha già khốn sao?
- Có gì mà xin lỗi, chẳng qua là hiểu lầm, tại phu nhân của ta không hiểu chuyện, chút nữa ta sẽ răn nàng.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc chưa từng thấy Mộc Quy Vô Tâm đáng yêu như vậy, nói:
- Theo ta thấy không cần Càn Kình đến chỗ ta, người ngoài sẽ nghĩ là hắn đến xin lỗi, có ảnh hưởng xấu với hắn. Ta đi chỗ người, ta đi.
- Sao chịu nổi.
Mộc Quy Vô Tâm lộ vẻ mặt giật mình sợ hãi nói:
- Chỗ ta hỗn độn, mấy ngàyn ay Lôi gia đem ra gia chủ đời trước của bọn
họ rất có thể tìm Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta tính sổ, ta cần ứng đối
thế lực cướp từ bọn họ...
- Cái gì? Lôi gia còn quậy?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc vỗ bàn trà cái rầm làm mấy cái chén nhảy lên.
- Thật là không nể mặt thành chủ ta đây! Lần đó Càn Kình quyết đấu do ta làm trọng tài vậy mà bọn họ còn dây dưa chuyện này? Không được, ta phải xử lý vụ này! Từ trước đến nay ta kiên quyết ủng hộ Hồng Lưu Chiến Bảo. Mộc Quy lão huynh, ngươi yên tâm làm việc đi, phủ thành chủ ta đây là
minh hữu của ngươi, có việc gì nhớ kêu ta!
Mộc Quy Vô Tâm hận không thể lao tới Vô Đạo hội nay, túm lấy Càn Kình
hôn một cái. Từ lúc Mộc Quy Vô Tâm trở thành hội trưởng Hồng Lưu Chiến
Bảo đến nay đa số nghe người ta mỉa mai, mắt trợn trắng, làm gì sung
sướng như hôm nay?