- Ngài không nên khó xử... Tuy rằng tư chất của con ta không tốt lắm, nhưng không phải còn có phương thức tài trợ nhập học sao?
Lão mập lên tiếng trước tiên rất sợ La Đức cự tuyệt. Tuy rằng biết rõ
trường học này hiện tại có khả năng kém đến cực hạn. Nếu như trước kia,
cho dù La Đức quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không đưa hài tử đến nơi đó.
Nhưng, hôm nay, La Đức dạy dỗ một học sinh tên là Càn Kình! Bây giờ học
viện Áo Khắc Lan vẫn đặc biệt kém cỏi, nhưng ai có thể nói sau này còn
kém nữa hay không?
Ngày hôm nay Càn Kình đem La Đức đặt ở vị trí quan trọng như vậy, tương
lai tất cả mọi người đều biết Càn Kình xuất thân từ học viện ma pháp và
chiến sĩ Áo Khắc Lan. Chỉ một thời gian rất ngắn trường học từ tầng dưới chót, sẽ trở thành một trường danh giáo trong các trường danh giáo ở
hoàng triều Chân Sách!
Người lên tiếng biết rất rõ ràng, nếu thật sự đến ngày đó, cho dù mình
quỳ trên mặt đất, hai tay dâng kim tệ ở trước mặt La Đức, vị hiệu trưởng mùa này cũng sẽ không thu nhận con của mình.
- Một vạn kim tệ? Một vạn kim tệ, năm vạn kim tệ cũng được... Chỉ cần con ta...
- Ta ra mười vạn! Ta nguyện ý tài trợ mười vạn kim tệ! Khải Lâm mập ngài đưa ra cái giá đó chính là đang sỉ nhục hiệu trưởng La Đức, cũng là
đang sỉ nhục một trường học danh giá tại hoàng triều Chân Sách như
trường ma pháp cùng học viên chiến sĩ Áo Khắc Lan!
- Ta ra phí tài trợ là hai mươi vạn...
- Ta hai mươi ba vạn...
Đám người bên cạnh La Đức nhất thời bắt đầu tăng giá hết đợt này tới đợt khác, chính là muốn lưu lại trong lòng La Đức ấn tượng lớn hơn. Ngày
nào đó nếu như vị hiệu trưởng này nói chuyện phiếm với Càn Kình, thỉnh
thoảng nói tới tên của mình một chút, chuyện này cũng đặc biệt khó
lường.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn đám thương gia xung quanh, trên mặt mỉm cười vui vẻ nói:
- Ta nói này, các ngươi biết ở đây ai là người buôn bán thuốc lá lớn nhất không?
- Buôn bán thuốc lá sao? Người đó đương nhiên là lão Đạt Lạp Tư!
Đoạn Phong Bất Nhị theo theo ngón tay mọi người chỉ nhìn lại, mỉm cười
nói cám ơn với mọi người một câu, sau đó giang hai cánh tay ra trực tiếp đi về phía một lão già vóc người hơi gầy cách đó không xa:
- Đạt Lạp Tư tiên sinh, chào tiên sinh! Ta là bằng hữu rất rất rất tốt
của Càn Kình. Tốt đến có thể mặc cùng một cái quần lót, Đoạn Phong Bất
Nhị...
Đạt Lạp Tư nghe thấy lời Đoạn Phong Bất Nhị nói như vậy, sắc mặt nhất
thời sửng sốt. Hắn không nghĩ ra người bằng hữu thân nhất của vị hội
trưởng Càn Kình này sẽ chủ động tới làm quen với một người buôn bán
thuốc lá như hắn.
- Thối lắm! Ta mới là bằng hữu thân nhất của Càn Kình.
Mọi người xung quanh Thiết Khắc, ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi có dáng vẻ anh tuấn này, thoạt nhìn dường như hắn là người vĩnh viễn sẽ không nói
những lời thô tục.
- Bằng hữu thân nhất... Chắc là ta đi?
Phần Đồ Cuồng Ca việc nhân đức không nhường ai trực tiếp lên tiếng cãi.
- Tuy rằng thời gian ta quen biết Càn Kình ít hơn so với các ngươi...
Mộc Nột Chân Sách phe phẩy cây quạt trong tay nói:
- Nhưng… ta cảm thấy tình cảm giữa ta và Càn Kình sâu sắc hơn so với các ngươi.
- Thối lắm!
Lần này, cả Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca và cả Thiết Khắc đồng
thời nhìn Mộc Nột Chân Sách biểu đạt thái độ khinh thường.
Đến lúc này, mọi người tới xem lễ liền sửng sốt. Ba người này xem ra có
quan hệ rất tốt với Lục hoàng tử Mộc Nột Chân Sách, nên mới dám ở trong
hoàn cảnh như vậy nói Lục hoàng tử thối lắm. Vậy phải là giao tình tới
mức nào?
Bàn Hoành Cơ đứng ở bên cạnh Bảo Long Chân Sách, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng thú vào thân thể của hoàng đế bệ hạ, nhỏ giọng nói:
- Hâm mộ sao?
Vẻ mặt Bảo Long Chân Sách thực sự gật đầu:
- Trẻ tuổi, thật tốt.
Lý Thành Lương đứng ở bên cạnh, vẻ mặt thành thật sửa lại lời nói của hoàng đế bệ hạ:
- Bệ hạ, chắc là hữu tình rất tốt mới đúng.
Bảo Long Chân Sách cười nhìn vị thần chính trực bên cạnh này. Mỗi lần
mình làm chuyện bậy hoặc nói sai, hắn bao giờ cũng đi ra sửa trước tiên. Đây không phải cũng là một loại hữu tình hay sao? Làm hoàng đế rất cô
đơn. Có thể có một người dám nói chuyện thẳng thắn với mình như vậy,
thật sự rất không dễ dàng.
- Ngươi cũng là bằng hữu của trẫm.
- Thần, chính là thần.
Bảo Long Chân Sách không tiếp tục đi tranh cãi với Lý Thành Lương trong
vấn đề này nữa. Chí ít cả triều văn võ đều công nhận vị tể tướng này
không chỉ là tể tướng, mà còn là bằng hữu của hoàng đế bệ hạ.
Bàn Hoành Cơ nhìn Càn Thành cách đó không xa bị mọi người vây quanh, ở bên cạnh hắn là đệ đệ của hắn Càn Niệm Thành:
- Bệ hạ, lần này bệ hạ giúp Càn Kình một đại ân. Ta nghĩ hắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
- Ai... tính tình Chiến Huyền quá cứng rắn.
Bảo Long Chân Sách bất đắc dĩ liên tục lắc đầu:
- Ta và hắn thương lượng qua, có nên dứt khoát cho thả người hay không.
Chuyện này, hai bên cứ xem như đã qua, ta ở giữa giải hòa một chút.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói, muốn người của Càn gia sao? Được thôi! Tới cướp đi! Nếu không vậy đừng có mơ tưởng!
Trên mặt Bàn Hoành Cơ cũng lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Bệ hạ, chuyện đi tới tình cảnh như bây giờ, tính tình Càn Chiến Huyền
không cứng rắn cũng không được. Hắn đánh chết Lôi Địch, đây chính là
người đã trợ giúp Càn Kình vô số lần! Hơn nữa... Cho dù hắn không đánh
chết Lôi Địch, nhưng nữ nhân của Lôi Địch... Bệ hạ cũng biết...
- Ta biết, ta biết...
Bảo Long Chân Sách ở bên cạnh Bàn Hoành Cơ ngay cả xưng trẫm cũng tiết kiệm. Chỉ có điều gương mặt càng thêm khó xử.
- Này! Người cao to! Nhanh tới đây giúp một tay đi!
Giọng nói sang sảng của Càn Niệm Thành bay vào trong tai Phần Đồ Cuồng Ca đang tiếp khách:
- Ta nói chính là ngươi đây! Còn không qua hỗ trợ sao?
Phần Đồ Cuồng Ca sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Càn Thành đang liều mạng cách xa đám khách xung quanh một chút.
- Còn nhìn cái gì? Mau tới đây hỗ trợ!
Càn Niệm Thành giậm chân:
- Ngươi không phải bằng hữu tốt nhất của ca ca Càn Kình sao?
Càn Thành ngồi ở trong đám người rất yên tĩnh, nét mặt vẫn duy trì vẻ
tươi cười hài lòng nói không nên lời. Có ai nhìn thấy con trai mình có
tiền đồ như vậy mà không vui? Nhưng phải ứng phó với nhiều người xa lạ
chưa từng gặp gỡ như vậy, quả thật cũng làm cho người ta đau đầu.
- Oh.
Phần Đồ Cuồng Ca đi về phía Càn Niệm Thành xinh đẹp. Trước khi đi, hắn còn quay đầu lại nhìn về phía Phần Đồ Cuồng Khiếu nói:
- Ca, ta qua bên kia một lát.
- Đi đi.
Phần Đồ Cuồng Khiếu vừa cười vừa nói:
- Tiểu cô nương kia thoạt nhìn không tồi. Ngươi không phải vẫn chưa có nữ bằng hữu sao? Thử theo đuổi một chút xem sao...
Phần Đồ Cuồng Ca đang bước đi chợt khựng lại, trên khuôn mặt đánh chết
người cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, lần đầu tiên thoáng xuất hiện vẻ xấu hổ:
- Ca...
- Đi, đi đi thôi.
Phần Đồ Cuồng Khiếu tươi cười rất thoải mái nói:
- Ta thấy nha đầu kia quả thật không tệ.
Phần Đồ Cuồng Ca chỉ có thể nhún vai vô lực mỉm cười.