Lý Phách khẽ gật đầu:
- Trong tình huống như vậy, ngươi
không cứu được ma nữ của ngươi ra, trái lại sẽ bồi thường cả bản thân
mình. Thậm chí ngay cả đám bằng hữu của ngươi cũng phải bồi thường vào
trong đó.
- Để chúng ta nghĩ biện pháp...
Gia chủ huyết mạch Ngụy Long Y Toa Hùng Phong vóc người khôi ngô, tiếng như chuông đồng nói:
- Bất luận là chuộc người, hay là biện pháp gì khác, chúng ta cũng sẽ
nghĩ biện pháp, cố gắng hết mức mang cho một Lộ Tây Pháp Lưu Thủy còn
sống sót về cho ngươi.
Gần như tất cả cường giả cấp Chân
Thánh ở đây đều gật đầu. Từ trong ánh mắt bọn họ bắn ra ánh sáng kiên
định. Rõ ràng bọn họ không phải chỉ nói cho có lệ, mà là một loại lời
hứa, lời hứa của người chiến sĩ cho dù liều cả tính mạng cũng sẽ hoàn
thành.
Càn Kình khe khẽ thở dài:
- Đứng ở trên lập trường của các ngươi, ta hiểu rõ. Đồng thời đồng ý với cách làm của các ngươi. Nếu ta là các ngươi, ta cũng sẽ làm chuyện như vậy, thậm chí
càng kịch liệt hơn so với các ngươi. Đáng tiếc...
Càn Kình cười khổ, khóe miệng cong lên. Hắn khẽ lắc đầu lại thở dài:
- Ta không phải là các ngươi. Ta cần đứng ở trên lập trường của mình.
Ta phải đứng ở trên lập trường của một nam nhân. Nữ ma của ta bây giờ
đang phải chịu khổ ở Ma tộc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị ma giết
chết. Nếu như ta cứ ở đây chờ đợi, trông cậy người khác đi cứu nàng, ta
còn tính là nam nhân sao?
- Ma tộc muốn ta đi? Vậy ta sẽ đi!
Trước khí tức cường đại của các cường giả thế hệ trước, Càn Kình vẫn tiến lên từng bước về phía trước:
- Cho dù sẽ đối kháng với toàn bộ hoàng triều Lộ Tây Pháp, ta cũng phải cứu ra nữ ma của ta ra.
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách nhìn nhau cười khổ. Đây chính là Càn Kình!
Thật ra trước khi mọi người tới đây, bọn họ đã biết mình khuyên bảo như
vậy cũng không có hiệu quả gì. Nếu không hắn đã không phải là Càn Kình.
- Càn Kình, ngươi có thể rời khỏi đây.
Cửu Dương Chân Tông giơ tay lên chỉ về phía Càn Kình:
- Nhưng những người tuổi trẻ phía sau ngươi không thể đi! Bọn họ đều là tương lai của hoàng triều Chân Sách ta! Tuyệt đối không thể bởi vì một
mình ngươi, khiến các chiến sĩ của hoàng triều Chân Sách chúng ta sau
này...
- Ngươi câm miệng lại!
Đoạn Phong Bất Nhị dùng ngón út đào lỗ tai, bộ dạng như không nhịn được nữa:
- Tương lai của chúng ta, không tới phiên ngươi tới làm chủ.
Sắc mặt Cửu Dương Chân Tông nhất thời trầm xuống. Mình đường đường là
gia chủ gia tộc huyết mạch Chiến Thần, cho dù là Ma tộc nhìn thấy mình
cũng không dám phách lối như vậy. Nhưng chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi trước mắt này lại ngông cuồng như thế, hiển nhiên là vì có Bàn Hoành Cơ làm chỗ dựa!
- Không thể thương lượng sao?
Bàn Hoành Cơ cố gắng lần cuối cùng, giọng nói tràn ngập sự khẩn nài.
- Thương lượng thế nào?
Càn Kình bất đắc dĩ cười khổ nhìn Bàn Hoành Cơ nói:
- Thương lượng với Đại Ma Vương sao? Bọn họ không có khả năng thương
lượng. Bảo ta lưu lại? Đại thúc, đổi lại đại thúc là ta, ngươi sẽ ở lại
sao? Mong đại thúc thành thật nói cho ta biết.
Bàn Hoành Cơ nhắm mắt lại, khẽ gật đầu:
- Ta là ngươi, ta cũng muốn đánh vào Ma tộc. Một nam nhân, nếu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không có cách nào bảo vệ, vậy còn tính gì là
nam nhân nữa.
- Cho nên... Không thể thương lượng.
Càn Kình nhún vai một cái, mở hai cánh tay ra:
- Ta phải đi, nữ ma của ta đang chờ ta. Đại thúc, ngài có thể hiểu lời
của ta, phiền phức ngài nhường đường một chút. Cảm ơn.
- Ta hiểu ngươi, nhưng ta sẽ không để cho ngươi đi qua được.
Bàn Hoành Cơ thoáng di chuyển, cùng những cường giả khác ở xung quanh
liên hợp lại trở thành một vòng tròn bao vây chặt chẽ xung quanh cửa
hoàng thành:
- Ta cũng có lập trường của mình. Lập trường của ta chính là, người ta thưởng thức tuyệt đối không cho phép hắn mạo hiểm như vậy. Cho dù sau này hắn sẽ hận ta, ta cũng không thể để người trẻ
tuổi đã khiến ta thưởng thức dùng lấy tính mạng đánh cược như vậy được.
Lý Phách ở bên cạnh trầm mặc gật đầu. Trong đôi mắt sắc bén như mắt
chim ưng, lộ ra ý chí kiên định, báo cho những người tuổi trẻ này biết
được suy nghĩ của hắn. Ngày hôm nay bất kỳ ai cũng đừng mong rời khỏi
Thần Đô.
- Vậy ta đành đắc tội với mọi người.
Càn Kình khom lưng cung kính cúi đầu về phía Lý Phách và Bàn Hoành Cơ:
- Ta phải đi tới thành Đọa Lạc. Hiện tại xem ra ta chỉ có thể đánh ra ngoài.
Đánh ra ngoài?
Lý Lôi Long vừa nghe nói như thế, thân thể thoáng chấn động. Trong lòng hắn không phải là cảm giác lo lắng, mà là một sự hưng phấn và kích động đến khó hiểu. Một cảm giác hào hùng nói không nên lời đang lan tỏa ở
trong ngực hắn.
Tất cả các chiến sĩ trẻ tuổi ở đây đều trở nên hưng phấn.
Đánh ra ngoài! Đối mặt với cường giả thế hệ trước, sử dụng hai tay đánh ra ngoài!
- Ngày hôm nay, các ngươi bất kỳ ai cũng không có khả năng rời khỏi đây.
Càn Chiến Huyền vừa mở miệng, khí tức bá đạo nhất thời phân tán khắp
nơi, thân thể to lớn giống như thiên thần chắn ngang ở giữa con đường:
- Các ngươi là chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, cũng không phải là chiến sĩ hỗ trợ cho một người nào đó! Vinh quang của các ngươi chính là ở
chiến trường Nhân Ma! Chứ không phải hồ đồ đi tới Ma tộc chịu chết.
Không ít cường giả Chân Thánh lâu đời đồng loạt gật đầu, ánh mắt tràn
ngập sự khẳng định. Cuộc chiến Nhân Ma kéo dài không chỉ là vạn năm lịch sử. Hoàng triều Chân Sách phát động toàn bộ lực lượng vẫn không có cách nào một lần tiêu diệt Ma tộc. Hơn nữa mấy người chiến sĩ trẻ tuổi như
thế đi vào, đó không phải là chịu chết, vậy là cái gì?
Lần
đầu tiên Càn Kình dùng tâm trạng bình tĩnh nhìn Càn Chiến Huyền. Khi
mình còn bé đã từng ngưỡng vọng đồng thời sùng bái thân thể cao lớn này. Hắn là một trong những vị thần bảo vệ hoàng triều Chân Sách, đồng thời
hắn ức hiếp những người không thức tỉnh lực lượng huyết mạch trong cùng
tộc, đồng thời vì cái gọi là kiên trì, đã hại chết mẫu thân của Cổ
Nguyệt Gia Anh, còn đích thân ra tay chém giết đại thúc Lôi Địch.
Đây là một người có nguyên tắc của mình, sống ở trong thế giới mình đã chế định ra!
Càn Kình chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thở ra một cái. Bỗng nhiên hắn mở
hai mắt ra. Trong đôi mắt hắn bắn ra tinh quang khiến bầu trời phía
ngoài hoàng thành đều bừng sáng, giống như thật sự có tia chớp từ trên
không trung xẹt qua.
- Đáng tiếc! Càn Chiến Huyền, chúng ta
không cùng đường! Ta đã từng nói, luôn có một ngày, ta phải khiến Càn
gia các ngươi cung kính đưa tiễn phụ thân ta. Ta muốn cho phụ thân trở
thành gia chủ Càn gia! Ta đã từng thề, mối thù của đại thúc Lôi Địch, ta nhất định phải báo!
Càn Kình nhìn Càn Chiến Huyền:
- Cho nên, cho dù ta đi đến Ma tộc cũng không chết được. Ta còn phải
trở về hoàn toàn phế bỏ Càn gia! Trước lúc đó, ta phải phế bỏ ngươi
trước! Ngày hôm nay, không ai có thể ngăn cản được ta! Cho dù Đại Ma
Vương xuất hiện, cũng không cách nào ngăn cản được ta!
Vừa dứt lời, phong ấn liền mở ra!