Mặt Mộc Quy Vô Tâm như gấu cười hớn hở, đôi tay to vỗ vai Càn Kình nhìn trái nhìn phải:
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, rất tốt, càng rắn chắc. Ha ha ha ha ha ha! Thật tốt!
Lôi Địch giơ tay dấm nhẹ vai Càn Kình, nở nụ cười hiền từ:
- Rắn chắc. Tiểu tử thối, không biết đi Dong Binh viết một lá thư trở về, ngươi làm ta lo muốn bạc tóc.
- Đại thúc, vốn tóc người đã trắng rồi.
Càn Kình thôi cười, giang đôi tay ôm Lôi Địch, nhỏ giọng nói:
- Đã khiến người lo lắng.
- Biết thì tốt, lần sau không thể như vậy. Cho dù đi chiến trường nhân ma thì mỗi tuần phải viết thư cho ta, biết không?
Lôi Địch thả lỏng hai cánh tay quan sát trái phải, ánh mắt nghi hoặc
nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hai giây rồi cái đầu quay hướng khác.
Lôi Địch hỏi:
- Mấy tiểu tử thối kia đâu?
- Bọn họ thì chắc còn cần một đoạn thời gian mới có thể trở về.
- Rèn luyện? Đó là chuyện tốt.
Lôi Địch thong dong đi tới nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, hỏi:
- Nha đầu này là...?
- Người là Lôi Địch đại thúc đúng không? Kình ca ca thường nhắc tới người.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nở nụ cười thiếu nữ vô hại nói:
- Người ta tên là Nguyên Huân Vũ, là của Càn Kình... Càn Kình...
Mắt Lôi Địch lóe tia ngạc nhiên nhìn Càn Kình vỗ trán.
- Tiểu tử...
- Đại thúc, nữ nhân này không nói thật.
Ngón cái Càn Kình đè màng tang, nói:
- Không thể tin lời của nàng...
- Ngươi... Ngươi...
Độc nhãn ngấn lệ lóng lánh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy làm vẻ mặt uất ức, đáng thương xen lẫn tức giận trừng Càn Kình.
- Thân thể của người ta đã bị ngươi sờ, nhìn, hôn mà ngươi... Ngươi...
Mộc Quy Vô Tâm vỗ lưng Càn Kình, nói:
- Giỏi thật, tiểu tử, ba tháng không gặp đã bắt cóc cô bé xinh đẹp như vậy.
Lôi Địch cũng quàng vai Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, tuy rằng cô nàng này biết nói dối gạt người nhưng ta nghe có
chút không nói dối, nhưng nói sau này Gia Anh nhà ta phải làm vợ lớn mới được!
- Gia Anh tỷ?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nín khóc, độc nhãn lộ tia vui sướng nói:
- Kình ca ca có nhắc đến tỷ ấy với ta rất nhiều lần.
Càn Kình đánh rùng mình, môi giật giật. Kình ca ca? Nhức răng, ớn lạnh chết!
- Nếu ngươi đã an toàn trở về thì ta yên lòng.
Lôi Địch vỗ vai Càn Kình, nói:
- Vốn định đi Càn gia giải quyết chuyện của ngươi rồi mới tính đến việc
riêng của ta, bây giờ thì có dư thời gian rồi. Mấy ngày nay ngươi hãy ở
lại Vĩnh Lưu thành, ta sẽ nhanh chóng trở về, khi đó tâm sự sau.
Càn Kình khó hiểu nhìn Lôi Địch rời đi. Trong ấn tượng của Càn Kình thì
đại thúc này luôn bình tĩnh thong dong tại sao hôm nay vội vàng quá vậy? Mới gặp mặt đã rời đi?
- Tiểu tử.
Cánh tay Mộc Quy Vô Tâm thô to kẹp cổ Càn Kình, nói:
- Mỗi người đó có việc riêng, thứ ngu ngốc như Lôi Địch càng có nhiều
chuyện riêng tư và toàn là hồi xưa. Bây giờ hắn nhập thánh, có một số
chuyện nên giải quyết.
Càn Kình gật đầu ù ù cạc cạc. Nhìn Lôi Địch là biết gã có chuyện xưa,
nếu không thì sao cường giả như vậy lại ẩn cư trong tiểu thành Áo Khắc
Lan làm người thủ hộ? Thật là không có lý.
Áo Khắc Lan? Càn Kình cười khẽ. Thực lực như Càn Kình đủ làm người thủ
hộ Áo Khắc Lan, người như Lôi Địch làm công tác đó giống dùng cột trụ
hoàng cung dựng phòng ở, dựng lều cho ổ gà.
- Chẳng phải còn có một muội muội tên La Thanh Thanh sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười híp mắt như con mèo nhỏ nhìn Mộc Quy Vô Tâm, hỏi:
- Đại thúc, La Thanh Thanh muội muội ở đâu?
Mộc Quy Vô Tâm ngẩn người, chỉ vào Hồng Lưu Chiến Bảo sau lưng:
- Đang ở đằng sau tiếp khách. Tiểu tử, ba tháng không thấy vị hôn thê
chắc rất sốt ruột? Ta không làm mất thời gian nữa, chờ buổi tối chúng ta nhậu một bữa, mấy ngày sau đi nhà thành chủ nhậu không say không về! Ta nghe nói trong nhà thành chủ có mấy đàn rượu lâu trăm năm.
Thành chủ?
Càn Kình đầy nghi hoặc đi vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Càn Kình trở về liên
quan gì đến thành chủ? Tuy lần trước thành chủ là trọng tài quyết đấu,
xong chuyện Càn Kình nên đến cửa cảm ơn nhưng thành chủ không đến mức
lấy rượu lâu trăm năm ra đãi đi?
Địa vị thành chủ Vĩnh Lưu thành và thành chủ Áo Khắc Lan tuy cùng gọi là thành chủ nhưng chênh lệch địa vị rất lớn. Trong mắt thành chủ Vĩnh Lưu thành thì thành chủ Áo Khắc Lan cùng lắm cỡ thôn trưởng.
Đi qua các gian phòng, trong Hồng Lưu Chiến Bảo là một hoa viên to lớn,
trong hoa viên có một vật kiến trúc nhỏ mới xây, nhìn từ bề ngoài trang
sức kiểu đáng yêu.
Phòng ốc kiểu đáng yêu này hiển nhiên cho giới nữ ở. Trong Hồng Lưu
Chiến Bảo có chín phần nam nhân ở, ngụ trong gian phòng này không bị
người cười chết mới lạ.
Trong hoa viên ngoài phòng có một chiếc bàn gỗ hình tròn, La Thanh Thanh mặc váy dài màu xanh, mỉm cười lễ phép híp mắt nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi
vóc dáng thon dài cân xứng mặc y phục Chiến Sĩ hoa lệ nói huyên thuyên.
Hồng Sắt Ước Khắc?
Càn Kình nhíu mày. Sao bóng lưng người này nhìn giống nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc quá.
- A! Muội muội xinh đẹp này chính là Thanh Thanh muội muội đúng không?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy như cơn gió chạy vào hoa viên, cười vui vẻ nhìn La Thanh Thanh mỉm cười mà trong mắt mệt mỏi.
- Người là...
La Thanh Thanh mờ mịt từ từ đứng dậy, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, hai tay túm váy chạy ra ngoài hoa viên.
Càn Kình!
Mắt La Thanh Thanh sáng lóe hơi nước, đợi chờ Càn Kình ca ca lâu thật lâu rốt cuộc trở lại!
La Thanh Thanh chạy tới trước mặt Càn Kình bỗng nhiên đứng lại, gò má
ửng hồng cúi đầu không nói. La Thanh Thanh không biết nên gật đầu chào
hay nhào vào ngực đối phương.
- Thanh Thanh, ta đã trở về.
Càn Kình mỉm cười giang hai tay, chủ động ôm mỹ nhân thanh xuân xinh đẹp vào lòng, mũi ngửi hương thơm trên mái tóc huyền.
Càn Kình thì thầm bên tai La Thanh Thanh:
- Xin lỗi đã làm nàng lo lắng lâu như vậy.
- Không có gì, không có gì.
La Thanh Thanh vùi gò má nóng bỏng vào lòng Càn Kình, liên tục lắc đầu, nói:
- Về là tốt rồi, an toàn trở về là tốt rồi.
Thanh âm đau khổ xen lẫn kiêu ngạo vang lên:
- Thanh Thanh, người kia là ai vậy?
Chiến Sĩ trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, quay đầu, ánh mắt đầy địch ý bắn hướng Càn Kình.
Không phải là Hồng Sắt Ước Khắc? Càn Kình ngẩn người. Có ý gì? Tiểu tử
này tỏ thái độ ghen ghét rõ ràng, muốn teo đuổi Thanh Thanh sao?
- Nặc Đức Ước Khắc tiên sinh, vị này là Càn Kình tiên sinh.
Quản gia đại thẩm luôn đi theo La Thanh Thanh đứng gần đó vội nói:
- Là vị hôn phu của La Thanh Thanh tiểu thư chúng ta.
Đại thẩm nhấn mạnh ba chữ vị hôn phu, cảnh cáo rõ ràng.
Nặc Đức Ước Khắc?
Càn Kình nhướng mắt nhìn đối phương, cùng họ với thành chủ Lý Đức Ước
Khắc? Bộ dáng giống nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc, thành chủ ba
phần, không lẽ người này là nhi tử khác của thành chủ?
Vị hôn thê? Vị hôn thê là gì? Đó là loại xưng hô phái nữ đã đính hôn nhưng chưa kết hôn.
Vẻ kiêu ngạo, địch ý của Nặc Đức Ước Khắc lập tức thay đổi, gã cảm thấy hình ảnh trước mặt thật là chói mắt.