Vô Danh lơ lửng trên không
trung nhìn chằm chằm vào Càn Kình quan sát một hồi, sau đó cũng xoay
người bay đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vẻ mặt Diệt Phương Duyên có phần thất thần, cố gắng nhớ lại, muốn tìm ra sự thật vì sao ngoại trừ mình ra còn có người sử dụng được đấu khí
Phong Vân.
- Ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Các ngươi bận cứ đi trước.
Càn Kình thông báo một câu, sau đó xoay người đi trở về phòng ngủ. Hắn
trực tiếp treo ở ngoài cửa một tấm biển không nên quấy rầy, sau đó lấy
từ trong đấu giới ra chiếc mũ ma pháp đi thông tới thế giới vô tận.
…
Thôn trang yên tĩnh, không phồn hoa như Thần Đô, cũng không có bạo động
như Thần Đô. Mỗi lần Càn Kình tiến vào đây, tâm thần bao giờ cũng có một cảm giác bình yên nói không nên lời.
Cánh cửa lớn của phòng đấu khí Ân Lạp Khắc không đóng chặt giống như trước kia. Hai cánh cửa gỗ hoàn toàn mở rộng sang hai bên.
Đại thúc Ân Lạp Khắc ngồi yên tĩnh ngay ngắn ở chính ngữa đại đường. Đôi mắt như đao phong thoáng mang theo sự tán thưởng. Trong nháy mắt, ánh
mắt sắc bén này khiến Càn Kình cảm giác toàn thân mình từ trên xuống
dưới không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu diếm được vị đại thúc giống
như thanh đao này.
- Tiểu tử, thực lực lại tăng vọt à.
Ân Lạp Khắc hài lòng liên tục gật đầu:
- Khi ta bằng tuổi ngươi, cũng chỉ mạnh gấp tám lần mười lần so với ngươi. Không tồi! Rất tốt!
Gấp tám lần mười lần?
Càn Kình thở dài. Điều này có thể là sự thật không? Có thể thật sao? Các chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chung cực cũng chỉ đạt được như vậy mà
thôi. Nhìn đại thúc thế nào cũng không giống như yếu hơn so với chiến sĩ huyết mạch chung cực.
- Thật ra ngươi cũng có thể.
Hai tay Ân Lạp Khắc chống đầu gối đứng dậy nói:
- Ngươi tiến vào cảnh giới cao hơn, nói như vậy hoặc là cả đời thực lực
không thế nào tiến bộ, hoặc chính là lại bạo phát, không ngừng nâng
cao... Trùng kích thần cảnh...
- Xong rồi... Muốn trùng kích thần cảnh, chỉ có thuốc thần bí của đại sư vĩ đại mới có thể làm được!
Âu Lạp Lạp một tay mở cửa sổ, đầu từ trong cửa sổ lộ ra, cao giọng kêu lên:
- Tiểu tử, ta lại nghiên cứu ra một loại thuốc thần bí có thể trở thành thần. Nhớ uống nhiều một chút...
- Cho dù là thuốc thần bí, cũng cần phối hợp với minh văn.
A Khắc Nạp Thập kéo cửa ra nhìn Càn Kình:
-Đi tới chỗ Âu Lạp Lạp trước, tới chỗ của ta lấy ít đồ trước.
- Tiểu tử, nếu như không muốn chết, trước khi đi đến chỗ Âu Lạp Lạp, nhớ đến chỗ của ta lấy chút giải dược.
Á Đương Tư cầm theo một lộ thuốc tỏa ra mùi khó ngửi đi ra khỏi cửa phòng nói:
- Tránh thật sự bị độc chết. Nếu lần này chết, sẽ chết thật sự. Dù sao...
Á Đương Tư nhún vai không nói tiếp, xoay người trở lại gian phòng.
Càn Kình tò mò nhìn Ân Lạp Khắc, chờ đợi vị đại thúc này tiếp tục lên tiếng. Cái gì gọi là lần này chết sẽ là chết thật sự?
- Tiểu tử, ngươi cảm thấy nơi này là một trò chơi sao?
Ân Lạp Khắc cười híp mắt nhìn Càn Kình.
Càn Kình liên tục lắc đầu. Lúc đầu khi đi vào nơi này không biết cái gì
gọi là trò chơi huyễn tưởng. Sau lại hắn mới dần dần bắt đầu hiểu rõ cái gì gọi là trò chơi huyễn tưởng. Hắn lại cảm thấy cũng không giống như
vậy. Ở đây, khắp nơi đều lộ ra sự kỳ quái. Hoàn toàn không có một điểm
nào giống như trò chơi gì đó. Nó và hiện thực quá tương tự, quá tương
tự!
- Vậy được rồi! Ở đây sở dĩ ngay từ đầu nói cho ngươi biết là trò chơi,
chính là để cho ngươi thả lỏng tinh thần, không nên mang áp lực quá lớn.
Ân Lạp Khắc giang rộng hai cánh tay giới thiệu xung quanh:
- Như ngươi thấy, đây là một đấu giới!
Đấu giới!
Da đầu Càn Kình cảm thấy tê dại. Trước đây hắn không phải chưa từng suy
đoán đây là một đấu giới rất đặc biệt. Chỉ có điều... Vừa nghĩ tới núi
phía tây cực lớn, ma thú vô tận... Suy đoán này cũng rất nhanh bị loại
bỏ.
Đấu giới bí mật của Bàn gia đã xem như lớn kinh người. Nhưng so với thế
giới vô tận so, đấu giới Bàn gia thậm chí còn không bằng một thôn trang.
Cũng bởi vì chỗ này quá lớn, lớn giống như một mảnh đại lục vô tận,
khiến người ta khó mà tin được nơi đây thật sự là không gian của một đấu giới.
Ai có không gian đấu giới như vậy? Thần ngôi sao chăng?
Càn Kình thật sự không thể tin được. Cho dù là chiến sĩ huyết mạch chung cực cũng không thấy người nào có thể có không gian khổng lồ như vậy?
- Ở đây không là đấu giới của một người, mà là đấu giới của mấy người.
Ân Lạp Khắc liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Càn Kình:
- Đây là đấu giới tương liên của tất cả mọi người ở đây...
Đấu giới tương liên?
Càn Kình lại một lần nữa bị giật mình. Từ giây phút biết tới đấu giới,
hắn chỉ biết đấu giới là một tồn tại đặc biệt của một cá nhân nào đó.
Người khác muốn mở ra gần như là chuyện không thể nào làm được, không
cần nói tới tiến hành liên kết giữa các đấu giới với nhau.
- Đương nhiên, điều này cần phải có sức tưởng tượng điên cuồng, còn cần
năng lực thực hiện điên cuồng. Đó là chuyện chỉ có người điên mới có thể làm được.
Ánh mắt Âu Lạp Khắc nhìn về phía nơi ở của Âu Lạp Lạp và A Khắc Nạp Thập:
- Trùng hợp, nơi này của chúng ta có người điên, nhưng lại không giống
như người điên, các nàng có sức tưởng tượng và năng lực thực hiện mạnh
nhất.
Càn Kình không thể không thừa nhận điều Ân Lạp Khắc vừa nói. Âu Lạp Lạp và A Khắc Nạp Thập là thiên tài trong thiên tài.
Đương nhiên! Ở trong ánh mắt người bình thường, thiên tài và người điên hoàn toàn giống nhau.
- Trước đây tinh thần của ngươi và thế giới vô tận này thật ra cũng không phải thực sự tương liên.
Ánh mắt Ân Lạp Khắc nhìn chăm chú vào Càn Kình:
- Cho nên, ngươi chết không phải là chết thật sự. Ngày hôm nay lúc ngươi lại đến đây, thực lực của ngươi đã hoàn toàn ăn khớp với sóng dao động
của thế giới vô tận. Như vậy nếu như ngươi lại chết, chính là cái chết
thực sự.
Càn Kình rùng mình một cái. Hóa ra thực lực yếu ở trong thế giới vô tận
này còn có lợi ích như vậy? Mình tiến vào cảnh giới Chân Thánh, trái lại không còn nhận được sự ưu đãi này.
- Thật ra... Lại nói tiếp ngươi cũng không phải là người thích hợp nhất để tiến vào thế giới vô tận.
Ân Lạp Khắc ra hiệu Càn Kình ngồi xuống:
- Ngươi cũng có thể phát hiện ra, không có người nào nhàm chán sáng tạo
ra một không gian như vậy, đợi có người đi vào trong này.
Càn Kình ngồi xuống đất, gật đầu đáp lại lời Ân Lạp Khắc nói. Cường giả
trên đời này hẳn vẫn không có người nào làm ra một không gian như vậy
chỉ để người ta chơi đùa.
Có mục đích! Trên đời này ngoại trừ tình yêu ra, thời điểm người ta làm việc nhất định sẽ có mục đích.
- Thật ra, không gian này được sáng tạo ra từ rất lâu rồi.
Ân Lạp Khắc bất đắc dĩ cười khổ thở dài một tiếng:
- Bản thân nó chỉ là một pháo đài chiến tranh. Sau lại bởi vì các loại
nguyên nhân, pháo đài chiến đấu này xuất hiện một vài vấn đề. Chúng ta
trái lại bị nhốt ở trong đó...
Bị nhốt?
Lần này Càn Kình thật sự hoảng sợ.