Suất Trá Phong Vân

Chương 569: Chương 569: Đùa giỡn




Loại chiến đấu này không phải đao kiếm chém giết mà là bọn họ không biết cái gì gọi là mệt nhọc, cũng không biết cái gì gọi là phiền chán. Bọn họ dựa vào đôi chân có thể đi suốt ngày.

Không ngừng thử từng bộ đồ, thay đổi từng đôi giày, đai lưng, mặc cả vật phẩm.

Một đồng tiền!

Càn Kình đứng bên cạnh La Thanh Thanh, nghe mỹ nữ như em gái nhà bên dịu dàng vậy mà vì một đồng tiền trả giá với lão bản gần nửa canh giờ.

lão bản nam chống cự gần nửa canh giờ rốt cuộc gục ngã trong tay La Thanh Thanh, chẳng những bướt một đồng mà còn cho nàng bốn kẹp tóc.

Càn Kình không thể hiểu nổi La Thanh Thanh tùy tiện nói một chuyến làm ăn là có thể kiếm nhiều kim tệ tại sao vui vẻ vì một đồng tiền mà chiến đấu với lão bản nửa canh giờ.

Điều làm Càn Kình vô vô vô cùng khó hiểu là túi xách! Rõ ràng Càn Kình có đấu giới rất lớn có thể bỏ nhiều thứ mau được vào trong, vậy mà mấy mỹ nữ thống nhất không cho sử dụng đấu giới, phải xách đồ mình mua.

- Ài...

Càn Kình ngửa đầu nhìn kiến trúc Hồng Lưu Chiến Bảo trước mắt, lòng dâng lên cảm giác được giải phóng. Người Càn Kình treo đầy túi. Dù lên chiến trường nhân ma, đối diện vũ khí kiểu nỗ tiễn bay tới có sức sát thương lớn thì Càn Kình tự tin nỗ tiễn dài một trượng cũng không bắn thủng mấy bao treo trên người hắn, chúng nó gần như trở thành hộ giáp cường đại.

- Kình ca ca mau vào thử đồ!

La Thanh Thanh vui vẻ như chim sẻ trong rừng. Ở chung một ngày, La Thanh Thanh từ ban đầu thẹn thùng đến bây giờ hoạt bát.

- Thử đồ...

Càn Kình nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh đứng bên cạnh vẻ mặt mong chờ thì ngửa đầu thở dài bước vào trong Hồng Lưu Chiến Bảo, đầu óc suy nghĩ một vấn đề. Chẳng phải mới rồi mua quần áo đã thử sao? Vì sao còn thử nữa?

Giọng Mộc Quy Vô Tâm trêu chọc văng vẳng trong đại sảnh:

- Ôi chao, túi xách ở đâu ra thế này?

Càn Kình oán hận trừng đại thúc không biết giúp đỡ còn nói móc, lắc đầu theo mấy mỹ nữ quay về phòng.

- Bộ này đẹp hơn nhỉ?

- Ta thấy bộ này đẹp hơn.

- Bộ này cũng đẹp, phối với đai da này...

Càn Kình cảm giác biến thành rối gỗ mặc cho mấy nữ nhân kéo qua đẩy lại, lòng thầm thở dài. Nếu có hôm nào gặp hoàng đế Chân Sách hoàng triều thì hắn nhất định sẽ hỏi xem có thể sửa pháp luật hoàng triều không? Một nam nhân chỉ có thể kết hôn với một nữ nhân, nhiều vợ ở trong mắt người bên ngoài là đáng hâm mộ nhưng ở trong vòng mới biết khi đối phó sẽ rắc rối như thế nào.

Một bộ, một bộ, lại một bộ. Càn Kình máy móc di chuyển tại chỗ, mặc cho ba mỹ nữ phối hợp đủ thứ.

Bỗng nhiên trong phòng như có mấy trăm ngàn con chim sẻ ríu rít chợt yên lặng.

Càn Kình không thích ứng không khí bỗng nhiên tĩnh lặng thế này, vội nhìn ba mỹ nữ mới rồi còn rất hưng phấn, không biết bọn họ làm sao vậy? Càn Kình thấy ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy dời khỏi đống đồ, đai lưng nhìn sang lối vào một gian phòng.

Đó là phòng tối hôm qua Bích Lạc ở, là mọi người sớm chuẩn bị sẵn cho nàng, định để nàng ở lâu.

Càn Kình nhìn theo ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, bỗng cảm thấy trước mắt như có một mặt trời chiếu sáng cả căn phòng.

Đây... Đây... Đây là Bích Lạc? Càn Kình ngơ ngác nhìn Bích Lạc đứng trước cửa. Mấy ngày nay Càn Kình đi khắp nơi, không phải chưa thấy mỹ nữ, ba nữ nhân đứng cạnh hắn là siêu mỹ nữ, còn có mỹ nam như Thiết Khắc làm mỹ nữ thấy xấu hổ.

Nhưng...

Càn Kình hít sâu, nhận ra không thể tìm từ gì để hình dung Bích Lạc. Lúc trước Càn Kình luôn đoán dưới mũ ma pháp to đen và trường bào ma pháp đen rộng sẽ là khuôn mặt như thế nào?

Xinh đẹp? Xấu xí? Bình thường?

Càn Kình từng nghĩ đến các loại tình huống nhưng không ngờ Bích Lạc đẹp làm người ta nghẹt thở. Không cao nhưng không cho cảm giác còi, nên có cái gì thì có cái đó. Khuôn mặt tinh xảo khiến nghệ thuật đại sư cao cấp nhất sẽ thấy xấu hổ tự sát vì không cách nào miêu tả vẻ đẹp của nàng.

Bộ y phục đáng giá hai mươi vạn kim tệ mặc trên người Bích Lạc vốn tưởng rằng sẽ tôn lên nàng càng xinh nhưng không ngờ vì nàng quá đẹp mới khiến bộ đồ càng đẹp.

Càn Kình lắc mạnh đầu. Bích Lạc đúng là rất đẹp, nhưng trừ bản thân nàng đẹp ra cũng vì mũ ma pháp đen, trường bào ma pháp đối lập quá lớn.

Thời gian dài nhìn Bích Lạc không trang điểm lại đột nhiên biến xinh như vậy, chênh lệch lớn dễ đẩy sắc đẹp lên đến tuyệt vời.

Sợ là... Càn Kình nghiêm túc suy nghĩ, sợ là chỉ có Thiết Khắc mới tranh ngôi vẻ đẹp với Bích Lạc được.

Một nam ma so nhan sắc với nữ nhân? Càn Kình nghĩ nếu Thiết Khắc biết suy nghĩ của hắn sẽ rút trường ra ra chém chết.

- Bích Lạc tỷ tỷ thật là đẹp.

Càn Kình không cần liếc qua cũng biết là La Thanh Thanh đang lên tiếng khen.

- Bích Lạc tỷ tỷ đẹp quá đi, đẹp đến nỗi ta muốn hôn tỷ, cướp tỷ khỏi tay A Kình. Hay tỷ làm nữ nhân của ta đi!

Đây là... Càn Kình nhắm mắt lại, thở dài. Người nói ra câu vớ vẩn này chỉ có ma nữ như Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, chẳng những nàng đùa giỡn nam nhân mà không tha cả nữ nhân.

- Rất đẹp.

Cổ Nguyệt Gia Anh đánh giá đơn giản mà chân thành nhất.

La Thanh Thanh xoay quanh Bích Lạc, chậm rãi quan sát nói:

- Hóa ra mông của Bích Lạc tỷ tỷ rất tròn, trước kia bị trường bào ma pháp che...

Bích Lạc đỏ mặt hai tay che mông.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đứng trước mặt thì tặc lưỡi nói:

- Bộ ngực và thân thể cân xứng hoàn mỹ quá, có khi nào A Kình muốn ngủ vùi bên trong ko? Trước kia tỷ mặc trường bào ma pháp che hết cảnh đẹp.

Bích Lạc vội giơ tay che ngực lại hoảng hốt muốn che trên dưới, trong phút chốc đứng tại chỗ không biết nên làm sao.

- Kình ca ca.

La Thanh Thanh chạy đến bên Càn Kình, ngồi xuống nói:

- Bích Lạc tỷ tỷ thật là đẹp, đêm nay ca ca cùng tỷ tham gia vũ hội sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.

Càn Kình nhìn Bích Lạc, gật gù. Đúng vậy, bộ dạng của Bích Lạc vượt qua sức tưởng tượng, nếu vào vũ hội thì thật khó nghĩ sẽ xảy ra tình huống gì.

Tuy Càn Kình không thể tưởng tuợng tình cảnh nhưng có một điều có thể khẳng định là đủ khiến vũ hội ầm ĩ trong chớp mắt yên tĩnh đến nghe thấy cây kim rơi xuống đất.

- Cái này...

Càn Kình khó xử nhìn mấy mỹ nữ đứng bên cạnh, nói:

- Có một vấn đề.

Mọi người tò mò nhìn Càn Kình, người chưa bao giờ nêu vấn đề hôm nay sẽ đặt câu hỏi gì?

- Ta...

Càn Kình xòe hai tay nói:

- ... Không biết khiêu vũ.

Không biết khiêu vũ?

Ba mỹ nữ ngây ra, thật không ngờ Càn Kình không biết khiêu vũ.

Gian phòng tĩnh lặng, ba mỹ nữ Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn nhau vài giây.

Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh nói:

- Ta cũng không biết, nam nhân dám đụng vào ta đều bị...

Xoẹt!

Song Nguyệt, hai thanh đấu binh sáng choang nằm trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh nói thay lời muốn nói. Ai dám đụng vào thân thể của nàng thì giết ngay tại chỗ!

La Thanh Thanh nhìn Càn Kình, xin lỗi nói:

- Kình ca ca, tuy ta tham gia tiệc rượu nhưng chưa từng khiêu vũ với nam nhân, cho nên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.