Xung quanh không có bất kỳ dấu hiệu nào của đoàn mã tặc Hắc Phong.
- Chiến hữu, ngươi không thể thấy mỹ nữ thì quên chúng ta.
Đầu Đoạn Phong Bất Nhị dính đầu rơm ướt, miệng phun phì phì vài tiếng, phun cỏ khô dính trên môi ra:
- Nếu ngươi không để chúng ta đi ra, chắc hẳn chúng ta thật sự sẽ thành vong linh.
Tâm tình Càn Kình vốn đang khẩn trương, hiện tại đã trấn tĩnh. Trong nụ
cười hắn lộ ra sự uể oải, liên tục lắc đầu bội phục tên Đoạn Phong Bất
Nhị này. Trong tình trạng bị thương còn có thể ba hoa như vậy, thật sự
không hổ danh là kẻ nói nhảm hiếm thấy.
- Cuối cùng… không cần bị chôn ở trong rơm rạ nữa.
Đoạn Phong Bất Nhị nằm thẳng ở trong đống rơm nhìn lên trên, vui mừng hớn hở nói:
- Thực sự không thoải mái.
- Các ngươi nghỉ ngơi trước. Cần gì có thể tới tìm ta.
Hoa Viêm Bất Kiến ra khỏi phòng, lại trở về bên cánh cửa nghiêng đầu nhìn Càn Kình đang ở trong gian phòng:
- Ở đây không có dấu hiệu của Hắc Phong, bởi vì nơi này căn bản không
phải là điểm dừng chân của Hắc Phong. Nó là điểm dừng chân của riêng
tiểu đội ta, không có bất kỳ người nào khác biết. Đợi ngươi đi ra tìm ta một chút.
Trong mắt Càn Kình thoáng hiểu rõ, đưa tay ôm lấy
Thiết Khắc đang ở trong đống rơm thoáng mỉm cười. Nếu như ở đây không
phải là điểm dừng chân của Hắc Phong, như vậy độ an toàn của nơi này sẽ
tăng cao hơn nhiều. Tiểu đội mã tặc này xem ra quả thực không có ác ý
gì. Ở chỗ này dưỡng thương là một lựa chọn tốt.
- Chiến hữu, ta cũng là nhân sĩ bị thương!
Đoạn Phong Bất Nhị nằm ở trong đống rơm, cổ cố ngả về phía sau nhìn Càn Kình:
-Ta cũng muốn có người hỗ trợ di chuyển...
- Ngươi gị gãy tay, chân lại không sao.
Càn Kình đánh thức Phần Đồ Cuồng Ca tỉnh dậy, sau đó đi xuống xe ngựa:
- Mặc dù xương sườn gãy hai cái, ngươi vậy có thể tự mình đi xuống sao?
- Chiến hữu.
Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức ngồi dậy, tác động với vết thương, hắn đau tới
nhe răng trợn mắt, trên mặt vẫn cố ra vẻ rất nghiêm túc:
- Thái
độ của ngươi đối với ta lạnh lùng như vậy, trong lòng ta rất đau đớn,
rất thương. Hiện tại, chỉ có thuốc lá mới có thể giảm bớt sự thương tâm
của ta...
Càn Kình quay đầu lại trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị:
- Nếu như ngươi không xuống, chờ tới lúc ta điều chế thuốc, sẽ chuẩn bị một phần thuốc độc cho ngươi câm luôn!
- Ta nhổ vào! Xem như ngươi lợi hại.
Đoạn Phong Bất Nhị xuống xe ngựa, thân thể lắc lư, cơ mặt liên tục co giật,
đi về phía trước, giống như bị mấy chủy thủ liên tục đâm vào thân thể,
lại rút ra, đâm vào. Đau! Thật sự đau!
Càn Kình thở dài lắc đầu
lại đi tới, kéo một cánh tay của Đoạn Phong Bất Nhị, đỡ đến một chiếc
giường khác, đặt cho hắn nằm xuống.
- Chiến hữu...
- Nói nữa, lập tức hạ độc cho ngươi câm luôn.
- Ta chỉ muốn nói, có thể giúp ta đốt một điếu thuốc thôi...
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị đầy ủy khuất.
Càn Kình bĩu môi. Nếu như không phải vừa nói muốn hạ độc câm, lời kế tiếp
tuyệt đối không phải đơn giản là đốt điếu thuốc. Thôi đi! Căn cứ ghi
chép trong bách khoa toàn thư về dược thảo, mùi thuốc lá quả thực cũng
có công hiệu giảm đau nhất định.
- Thoải mái...
Mũi Đoạn Phong Bất Nhị phun ra hai làn khói nhạt, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn hai người bạn đồng hành cũng đang nằm trên giường:
- Các ngươi có muốn không? Có thể giảm đau một chút. Chỉ có điều trong
tay ta cũng không có nhiều, có thể chia cho mỗi người các ngươi một
điếu.
Đốt hai điếu thuốc kẹp vào ngón giữa và ngón trỏ của hai
người khác, Càn Kình vừa xoay người đã nghe được tiếng Phần Đồ Cuồng Ca
ho khan, phản ứng giống như mình lần đầu tiên hút thuốc.
- Thật khó hút.
Phần Đồ Cuồng Ca ném điếu thuốc lá trong tay đi, liên tục thở dốc, hít không khí mới mẻ. Vừa nãy ho khan động tới vết thương trên người. Hút vào
chẳng những không bớt đau, trái lại còn ho khan khiến toàn thân chấn
động, càng đau đớn hơn.
Ngón tay Thiết Khắc đang kẹp điếu thuốc
lá, nhìn thấy phản ứng của Phần Đồ Cuồng Ca sau khi hút, ngón trỏ và
ngón giữa buông lỏng, quả quyết vứt bỏ điếu thuốc.
- Lãng phí, quá lãng phí!
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị đau lòng, bỗng nhiên lại nở nụ cười:
- Ta nói lão Thiết, ngươi đúng là đủ thông minh. Trước quan sát phản ứng
tiểu tử Cuồng Ca kia, mới quyết định có hút thuốc hay không.
Trong nháy mắt Phần Đồ Cuồng Ca ngây người, ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn
thầm mắng mình ngu ngốc, sao không nghĩ tới chuyện chờ một chút, xem
phản ứng của Thiết Khắc sau khi hút thuốc thế nào đã?
- Ta nói lão Thiết.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình rời khỏi phòng, lại càng nói nhiều hơn:
- Chúng ta cũng quen biết một hai ngày, ngoại trừ ngày ấy ngươi nói
chuyện với Càn Kình ra, ta gần như không nghe thấy ngươi nói chuyện.
Không nghĩ tới, con người ngươi tuy rằng buồn rầu không nói chuyện,
nhưng đầu óc vận dụng rất tốt. Âm hiểm! Ngươi tuyệt đối là loại người âm hiểm... Không! Phải nói là ma âm hiểm?
Thiết Khắc gần như không bất kỳ cảm xúc nào, liếc mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, sau đó tiếp tục ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Di tích khác nhau, ghi chép trong sách cũng khác nhau. Ở lời đồn đại có di tích đặc biệt rất lớn, có thể khiến người đi lại rất nhiều ngày mới
hết. Thậm chí con nai lạc vào trong đó chết đói. Cũng có di tích chỉ có
kích thước chừng một hai gian phòng.
Càn Kình tò mò đi trên đường phố rộng rãi, giống như đang quan sát bức tường xung quanh. Ở đó có một chút ma pháp đặc biệt yếu ớt dao động. Chính bởi vì sự tồn tại của
chúng, mới khiến nơi nằm sâu dưới đất này vẫn tràn ngập ánh sáng.
Di tích nơi này không chiếm diện tích lớn như trong miệng những người hát
rong đã kể, cũng không nhỏ đến nỗi chỉ miễn cưỡng dung thân như trong
lời đồn đại.
Nó tương đương với một cứ điểm quân doanh Thổ Bảo.
Hơn mười mã tặc Hắc Phong ở đây, có vẻ đặc biệt trống trải. Một con sống ngầm chậm rãi chảy xuôi ở giữa. Nếu như trong di tích có đầy đủ thực
vật, như vậy có thể sinh sống ở đây cũng được.
- Này.
Trên con đường dài, Hoa Viêm Bất Kiến không mặc bộ giáp bằng gỗ màu đen kia
nữa, mà thay một bộ trang phục chiến sĩ màu đỏ đặc biệt chói mắt. Bộ
trang phục chiến sĩ màu đỏ này bó sát người, ôm chặt lấy bộ ngực cao
ngất và cặp mông của nàng. Nhìn cơ thể nóng bỏng, mái tóc còn ướt tùy ý
thả xuống hai vai, thật sự mê người. Một thanh trường kiếm cầm ở trong
tay, hiện ra tư thế hiên ngang oai hùng khiến mắt người ta sáng ngời.
Chiếc mặt nạ kim loại màu đen vẫn mang ở trên mặt, nhưng không phá hỏng dáng
vẻ khêu gợi xinh đẹp của nàng, trái lại tăng thêm vài phần thần bí, càng khiến người ta muốn gỡ bỏ chiếc mặt nạ màu đen, kiểm tra xem dưới chiếc mặt nạ này rốt cuộc là khuôn mặt kinh người tới mức nào.
- Đi theo ta.
Hoa Viêm Bất Kiến xoay người. Mái tóc dài còn ẩm ướt bay theo gió. Cặp mông dưới trang phục chiến sĩ màu đỏ bó sát, càng lộ rõ đường cong. Đôi chân thon dài chiếm tỉ lệ rất lớn trên thân thể. Cho dù là hoa hậu giảng
đường Chu Lễ Tư với dáng người nóng bỏng như vậy, ở trước mặt nàng cũng
phải tự ti mặc cảm.