- Lợi hại, thật là quá lợi hại.
Bàn Hoành Cơ nhẹ vỗ tay nói:
- Xem ra ngươi sẽ không bị ta thuyết phục gia nhập vào Bàn gia.
Bàn Hoành Huyền đứng một bên nhẹ gật đầu. Làm sao Càn Kình chịu gia nhập
Bàn gia? Càn Kình có năng lực như vậy dù trở về Càn gia cũng sẽ được đãi ngộ không tệ, dù hắn không thể điều chế thuốc nước thức tỉnh lực lượng
huyết mạch Tinh Linh Vương vẫn có giá trị lớn.
Người như vậy làm ra chuyện trước đó ở ngay ngưỡng cửa Càn gia đánh ba Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương đã thức tỉnh.
- Vậy thì xem ra...
Bàn Hoành Cơ giang đôi tay nói:
- Ta có thể một mình nói chuyện với ngươi không?
Một mình? Càn Kình ngẩn ra. Gia chủ của Bàn gia này từ lúc gặp mặt đến giờ
biểu hiện ra toàn là dứt khoát, rõ ràng, quyết định, bất cứ chuyện gì
chưa từng dây dưa. Tại sao bây giờ biết rõ Càn Kình không có khả năng
gia nhập Bàn gia lại làm hành động như vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vai Càn Kình, xoay người đi ra ngoài đại sảnh. Phần Đồ Cuồng Ca nhún vai, cũng xoay người đi ra.
Mắt Bàn Hoành Cơ chứa chút hâm mộ nhìn Càn Kình. Đám thanh niên này thật
khiến người ta hâm mộ, không cần lời nói, dùng hành động ủng hộ. So với
gia tộc khổng lồ thì tiểu đội càng bền vững hơn.
Trong đại sảnh bàng bạc đại khí của Bàn gia chớp mắt chỉ còn lại Càn Kình, Bàn Hoành Cơ.
Bàn Hoành Cơ điều chỉnh tư thế ngồi khiến thân thể thả lỏng, có vẻ như
trưởng bối tán gẫu cùng vãn bối chứ không phải đàm phán trao đổi ích
lợi.
Không khí trong phòng biến dịu đi theo Bàn Hoành Cơ thay đổi tư thế.
- Chàng trai, ngươi cảm thấy Đoạn Phong Bất Nhị như thế nào?
Càn Kình không ngờ Bàn Hoành Cơ khiến mọi người rời đi rồi lại hỏi về Đoạn Phong Bất Nhị.
- Bất Nhị?
Càn Kình giang đôi tay bắt chước Bàn Hoành Cơ, nói:
- Rất giỏi.
Bàn Hoành Cơ nhìn chằm chằm Càn Kình vài giây, nhẹ gật đầu, nói:
- Là một Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Cửu Đầu Xà nhiều năm, ta nói cho
ngươi biết Đoạn Phong Bất Nhị có tư chất mà ngươi không tưởng tượng
được. Nếu như hắn trở về Bàn gia thì ta có thể cho hắn tài nguyên, hoàn
cảnh tốt nhất.
Tư chất không tưởng tượng được?m Càn Kình gật gù.
Đoạn Phong Bất Nhị biểu hiện không tệ nhưng nếu có tư chất siêu đẳng như Bàn Hoành Cơ nói thì sao mãi đến hôm nay gã vẫn không biểu hiện ra?
- Là gia chủ của Bàn gia, ta cần tính toán cho tuơng lai Bàn gia.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Lần này ta có thể cho Bất Nhị thử nghiệm tế đàn thần kỳ nhưng không có lần sau.
Chỉ có một cơ hội? Càn Kình ngạc nhiên nhìn xà hoàng trong truyền thuyết.
Xem ra cho dù Càn Kình không lộ ra nguồn nước thức tỉnh thì xà hoàng
cũng có ý muốn cho Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng tế đàn một lần, dùng cách
này lung lạc gã.
- Mẫu nhân của Bất Nhị bị đưa ra Bàn gia...
Bàn Hoành Cơ làm vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Nói thật là nếu biết sẽ xuất hiện thanh niên như Bất Nhị thì gia tộc sẽ không làm chuyện như vậy.
Càn Kình gật nhẹ đầu:
- Là người xuất thân từ Bàn gia hiểu rất nhiều chuyện của đại gia tộc,
cũng tràn ngập bất đắc dĩ. Vì ích lợi của gia tộc dù là gia chủ đều có
thể hy sinh chính mình chứ đừng nói là hy sinh người khác.
Bàn
Hoành Cơ phát ra tiếng thở dài đã lâu chưa từng buông. Bất cứ gia tộc
nào trong quá trình phát triển đều sẽ gặp chuyện như vậy. Dù là hoàng
tộc Chân Sách hoàng triều cũng có chuyện hy sinh để đổi lấy ích lợi. Bây giờ thế hệ trẻ này, tam hoàng tử, nghịch tội của Chân Sách nổi bật
trong số đó.
- Nhưng mà...
Càn Kình đổi giọng:
- Gia chủ đại nhân, ta hạn kiểu giao dịch này. Càng ra từ gia tộc đó,
càng thấy nhiều trao đổi như vậy, không quan tâm cảm giác của đương sự,
nhân danh ích lợi gia tộc chà đạp ý chí, cuộc sống của ca nhất, ta sẽ
càng căm hận.
- Không lẽ nhất định phải người đó làm giao dịch sao? Chẳng lẽ không thể đổi người sao? Đổi thành người làm quyết định!
Mặt Càn Kình đầy bất mãn nói:
- Chắc làm như thế cũng được đi? Nhưng tại sao lại là người khác? Bởi vì
người làm quyết định cho rằng đây là trao đổi đồng giá, mình đi thìchịu
thiệt. Ta ghét nhất loại chuyện này...
Mặt Bàn Hoành Cơ lộ biểu tình kinh ngạc hiếm thấy, mắt dần có ý cười hiền hòa, giống như trưởng bối nghe vãn bối nói lung tung.
Bàn Hoành Cơ không tức giận, ngược lại cười thú vị nói:
- Đó là bởi vì ngươi không ngồi vào vị trí đó.
Càn Kình ngừng chỉ trích, yên lặng nhìn Bàn Hoành Cơ. Khi lập trường khác
nhau dù là người trí tuệ cỡ nào cũng sẽ không đồng cảm.
- Quay lại vấn đề Bất Nhị.
Bàn Hoành Cơ lại điều chỉnh tư thế ngồi, nói:
- Chắc hắn có tiền đồ cực kỳ xa và to lớn, nếu mọi chuyện phát triển như
thường thì có cả cơ hội khiêu chiến ba Chiến Sĩ huyết mạch chung cực
tương lai. Ngươi là bằng hữu của hắn chắc nên suy nghĩ cho tiền đồ của
hắn đi?
- Khuyên nhủ hắn.
Bàn Hoành Cơ đứng dậy nhìn Càn Kình, nói:
- Khuyên nhủ hắn quay về Bàn gia đi, ta nguyện ý bồi thường lớn nhất vì
sai lầm gia chủ đời trước đã làm. Đây không phải gia chủ của Bàn gia nói chuyện với ngươi mà là một lão nhân muốn tìm về thân nhân của mình,
đang cầu xin ngươi.
Càn Kình ngơ ngác nhìn Bàn Hoành Cơ. Biến đổi vừa cương vừa nhu, thân tình và tương lai, đẩy không khí lên cao nhất,
cộng với ánh mắt chân thành khiến người khó thể từ chối.
Im lặng, lặng im, đại sảnh chỉ có tĩnh lặng.
Càn Kình thở dài, từ từ dứng dậy nhìn Bàn Hoành Cơ, nói:
- Gia chủ đại nhân muốn Bất Nhị biến thành người như gia chủ đại nhân
sao? Đã bao lâu rồi người không cười vui vẻ? Người có thấy nụ cười của
Bất Nhị không? Làm bằng hữu, ta vui mừng vì hắn có tiền đồ xa và lớn
nhất, ta hy vọng hắn có tương lai hạnh phúc, vui sướng nhất. Ta sẽ
chuyển lời suy nghĩ của gia chủ đại nhân, nhưng ta tuyệt đối sẽ không
khuyên hắn. Ta không muốn khiến cuộc sống tương lai của hắn tràn ngập
tính toán, mất đi vui sướng.
Chân thành trong mắt Bàn Hoành Cơ không hề giảm bớt, gã gật đầu, nói:
- Tốt, ta biết rồi. Chuyển thêm một câu giúp ta, cửa lớn Bàn gia vĩnh
viễn mở ra cho hắn, có khó khăn gì cứ đến tìm ta. Tin tưởng ngươi nói
giúp ta càng lọt vào tai hắn hơn là ta tự nói.
Càn Kình nhẹ gật
đầu. Đoạn Phong Bất Nhị bản năng chống cự Bàn gia, tựa như hắn đối với
Càn gia. Dù Càn Chiến Huyền nói ra lời giống y như Bàn Hoành Cơ thì Càn
Kình sẽ cười lạnh đáp lại.
- Vậy...
Bàn Hoành Cơ ngừng lời, mắt có chút bất mãn nhìn cánh cửa chậm rãi đẩy ra:
- Sao Tư Đồ Lôi tiên sinh đến đây?
Tư Đồ Lôi? Càn Kình nhìn ngoài cửa lớn có một lão nhân đứng, trường bào
Thần Bí Dược sư điển hình, râu tóc hoa râm nhưng thân hình thẳng tắp.
- Thần bí dược tề học?
- Gia chủ đại nhân.
Tư Đồ Lôi đứng ngoài cửa, chậm rãi khom lưng cúi đầu:
- Xin thứ lỗi cho Tư Đồ Lôi vô lễ, nghe nói có kẻ lừa gạt đến Bàn gia.
- Lừa gạt?
Bàn Hoành Cơ cười khẽ nhìn bốn phía, hỏi:
- Ở đâu có kẻ lừa đảo?
Tròng mắt xám trắng của Tư Đồ Lôi chậm rãi di chuyển, giơ bàn tay không biết
vì sao làn da biến đen thui lên chỉ vào Càn Kình, cao giọng quát:
- Đây chính là kẻ lừa gạt!