- Đánh chết Thiên Luyện Linh Quan sao?
Chén trà trong tay Càn Chiến Huyền xuất hiện vết nứt. Từ lúc đó, nhân
khí của tiểu tử này càng lúc càng cao. Thậm chí hoàng đế bệ hạ cũng đã
biết tới hắn. Nếu lại động thủ với hắn sẽ càng khó khăn hơn! Chỉ có điều thật may mắn...
Càn Chiến Huyền ném chén trà bị nứt sang một bên, cười nhạt. Hắn đánh
chết Thiên Luyện Linh Quan cũng xem như là một chuyện tốt. Gia tộc Sư Tử Vương hoàng kim có danh dưng là gia tộc Thú Vương. Từ trước tới nay,
vinh quang và tôn nghiêm của Bách Thú vương là không thể xâm phạm. Lần
này Càn Kình động thủ, chính là làm trò ở trước mặt của mọi người, cho
chiến sĩ huyết mạch của gia tộc Sư Tử Vương hoàng kim một bạt tai.
Càn Chiến Huyền tự mình rót một chén chè xanh. Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chuyển động ở trên miệng chén:
- Lão sư tử kia tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy phát sinh.
- Thiên Luyện Linh Quan? Xem ra hắn cũng là một chiến sĩ huyết mạch không tồi...
Mắt ở vị trí giữa trán Càn Vô Song chậm rãi đóng lại. Vô số ma pháp đang dao động đã hoàn toàn biến mất. Hắn đứng dậy nhẹ nhàng phủi bụi trên
người một chút:
- Chỉ có điều, cho tới bây giờ chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất trong
gia tộc Sư Tử Vương hoàng kim thế hệ này không phải là hắn! Không biết
tên sư vương ngủ say kia sẽ có phản ứng thế nào?
- Chỉ có điều... Cho dù là sư vương ngủ say chiến bại, đối với ta cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Càn Vô Song uống một hớp trà do thị nữ đưa lên, sau đó thoáng nở nụ cười tự tin:
- Mục tiêu của ta chỉ là đánh bại năm chiến sĩ đại huyết mạch thức tỉnh
chung cực khác, đẩy vinh quang của chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương
lên tới đỉnh cao! Về phần Càn Kình sao? Hắn chỉ là một con sâu nhỏ ở ven đường, một cước có thể giết chết nó. Ta tin tưởng về chuyện này, Kim
Trạch Thiên Lục có thể làm được.
Kim Trạch Thiên Lục!
Càn Vô Song lại cười. Tên cường giả Hàn Lệ Châu này lại là một kể chân
chính vô sỉ âm hiểm. Vì có thể chiến đấu giành thắng lợi, bất kỳ thủ
đoạn nào hắn cũng có thể sử dụng. Năm đó khi hắn ở trên chiến trường
Nhân Ma, đã lợi dụng các loại thủ đoạn vô sỉ, lấy tình trạng Đấu Hồn
đỉnh phong giết chết một cường giả nhập thánh!
Cũng bởi vậy, Kim Trạch Thiên Lục mới có thể càng ngày càng nổi tiếng.
Mặc dù Kim Trạch Thiên Lục không nhập thánh, Càn Vô Song cũng tin tưởng
chiến sĩ này vì mưu cầu thắng lợi, sẽ sử dụng các loại thủ đoạn để có
thể đánh thắng, giết chết Càn Kình.
Không sai!
Càn Vô Song rất hiểu về Kim Trạch Thiên Lục. Người chiến sĩ này có thể
sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Hắn thích nhất chính là đánh chết chiến sĩ
bình thường nổi danh. Càng nổi danh hắn càng nguyện ý xuất chiến. Bởi vì dạng người này rất ít khi có thể liên quan tới thế lực cường đại. Như
vậy cũng sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền phức.
Càn Kình, hôm nay tuy rằng hắn nắm giữ thế lực lớn, nhưng Kim Trạch
Thiên Lục vì có thể khiến danh tiếng của mình càng thêm vang dội, hắn
nhất định sẽ ra tay!
Không sai!
Càn Vô Song để hai tay lưng ở sau lưng, nhàn nhã đi tới phía trước. Kim
Trạch Thiên Lục từ lúc thành danh tới nay, hắn chỉ có một lần duy nhất
bị đánh bại, chính là thua trong tay của Lôi Địch khi đang nổi giận.
Nhưng rất ít người có thể biết được chuyện này.
Hôm nay, Lôi Địch đã chết. Lại nói, Càn Kình được xem như là người được
Lôi Địch truyền thụ, còn có quan hệ thân thích với Lôi Địch. Từ lúc Kim
Trạch Thiên Lục thành danh tới nay, hắn vẫn xem lần chiến bại kia là một sự sỉ nhục. Hắn luôn muốn báo thù. Nhưng lúc đó Lôi Địch chiến đấu quả
thật không khác gì đã phát điên. Lôi Địch hoàn toàn không để ý tới tính
mạng, sử dụng đấu pháp lấy cái chết đổi lấy cái chết đã khiến hắn khiếp
sợ.
Những năm qua, hắn không thể nào rửa sạch được nỗi sỉ nhục này! Sau đó hắn lại nghe tin Lôi Địch nhập thánh!
Càn Vô Song có thể tưởng tượng được, sau khi Kim Trạch Thiên Lục nghe
được tin tức này càng thêm nhát gan không dám báo thú. Nhưng hôm nay Lôi Địch đã chết, có thể đoán được vị Kim Trạch Thiên Lục này vẫn muốn rửa
sạch nỗi sỉ nhục đó, sẽ chuyển mục tiêu tập trung ở trên người Càn Kính.
- Cần gì phải tự mình động thủ chứ?
Càn Vô Song một lần nữa lại suy nghĩ về tính cách và mối quan hệ của Kim Trạch Thiên Lục và Càn Kình một chút. Hăn có chút tự đắc nở nụ cười.
Gia chủ chuyện gì cũng thích tự mình động thủ. Về điểm này, Xà Hoàng quả thực mạnh hơn so với gia chủ rất nhiều.
Chỉ tiếc rằng Xà Hoàng thông minh nhưng vẫn có hạn!
Trong ánh mắt Càn Vô Song lộ vẻ tự phụ. Luận về mưu kế, luận về nhãn
giới, luận về thực lực, sau này thiên hạ có khả năng là của mình! Xà
Hoàng, cái danh hiệu này chung quy sẽ bị sự quật khởi của mình hoàn toàn bao phủ.
…
- Càn Kình đưa thư mời tới sao?
Cơ Minh Phượng nhìn chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo đưa lá thư mời màu đỏ
tới, vẻ mặt có phần sửng sốt. Mình thân là người đứng thứ tư trong Bách
Chiến Bảng học viện Chinh Phạt, một chiến sĩ huyết mạch Độc Giác còn
chưa đi khiêu chiến hắn, không ngờ hắn lại đưa thư mời tới trước?
- Đúng vậy, rất hân hạnh được đón tiếp ngài đến Hồng Lưu Chiến Bảo vào xế chiều ngày hôm nay.
Chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo đặc biệt cung kính nhìn nữ chiến sĩ huyết
mạch đứng thứ tư trong Bách Chiến Bảng học viện Chinh Phạt đang ngồi
trước mắt.
- Biết rồi, ta sẽ đi.
Cơ Minh Phượng đưa ngón tay khẽ vén mái tóc dài màu xám của mình ra. Mấy ngày nay, mình vừa định khiêu chiến với Thiên Luyện Linh Quan, lại bị
Càn Kình sớm đánh bại mất. Lần này thật ra chính là một cơ hội khiêu
chiến.
- Càn Kình đưa thư mời ta sao?
Thái Thản Thiết Mạc nhìn Mộc Nột Chân Sách cười tủm tỉm đưa thư mời ra,
đứng dậy rất lễ phép đưa hai tay nhận lấy lá thư mời này.
Người khác không biết thân phận thật sự của bạn học Mộc Nột Thiên Sách
trong trường học, là thiên tài chiến sĩ huyết mạch Thái Thản, một trong
mười đại bộ tộc chiến sĩ huyết mạch của hoàng triều Chân Sách, không có
khả năng không biết bạn học Mộc Nột Thiên Sách vốn tên là Mộc Nột Chân
Sách, thân phận là Lục hoàng tử điện hạ của hoàng triều Chân Sách!
- Hơn nữa, thư mời này phải nói là do ta đề nghị với hắn.
Mộc Nột Chân Sách cũng không xem Thái Thản Thiết Mạc là người ngoài, cầm ấm trà vẫn được tính là quý rót cho mình một chén nước, sau đó trực
tiếp nhét ấm trà vào trong đấu giới của mình:
- Tâm tình của đại thúc Mộc Quy không tốt. Ta giúp hắn chuẩn bị hai ấm trà xanh. Ngươi không ngại chứ?
Thái Thản Thiết Mạc dở khóc dở cười nhìn Mộc Nột Chân Sách, trong lòng thầm nói:
“Ngươi cũng đã lấy ấm trà đi mất, ta còn có thể nói là mình không đồng ý được sao? Muốn ấm trà tự ngươi đi mua đi! Tới chỗ của ta lấy đi một
cách vô lại như vậy, ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?”
- Ngài đề nghị gửi thư mời sao?
So với chuyện mất đi ấm trà, Thái Thản Thiết Mạc càng quan tâm tới vấn đề thư mời hơn.
- Đúng vậy.
Mộc Nột Chân Sách lười biếng ngồi ở trong sô pha, nhưng rất thần kỳ, vẫn có thể duy trì của phong độ của hắn.