Dược sư và dược sư thần bí, tuy rằng đều liên quan đến thuốc, nhưng
hai bên lại căm thù nhau muốn chết. Bất kỳ ai cũng sẽ không chủ động nói chuyện với nhau. Người như Càn Kình vừa học về dược vừa học về thuốc
thần bí thật sự quá ít. Cho nên có lúc bất tri bất giác cũng không phân
biệt rõ, đâu là kiến thức về dược, đâu là là kiến thức về thuốc thần bí. Dù sao chỉ cần dùng tốt, cũng không phải chưa từng sử dụng qua.
Chỉ có điều trả giá lớn như vậy, ở trong thế giới vô tận bao giờ cũng có
người bên cạnh chỉnh. Nhưng trong di tích lại không cần lo lắng vấn đề
này.
- Lại sáu gam vỏ trứng gà...
Càn Kình ném vỏ trứng gà vào trong nồi, hai chân nhanh chóng phát lực. Bàn chân khiến bụi bặm
xung quanh chấn động. Thực lực Hàng Ma cửu chiến trong người trực tiếp
từ trong hiệu thuốc tản ra. Thuốc trong nồi sắt giống như núi lửa muốn
thật sự phun trào, không ngừng sôi sùng sục.
Sau chiếc mặt nạ
sắt, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến chợt lóe lên, đưa tay ôm lấy Dược bà bà
vẽ ra một ánh sáng màu hồng trên không trung. Bàn chân Càn Kình vừa rơi
xuống đất, người nàng đã xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình.
- Chiến sĩ Huyết Mạch!
Càn Kình nhìn nữ nhân mang mặt nạ sắt bên cạnh thêm mấy lần. Nàng vốn tưởng rằng nàng chỉ là nữ chiến sĩ có thực lực cường đại, không nghĩ tới lại
có thể mở ra lực lượng huyết mạch. Hơn nữa trong nháy mắt vừa nãy, thực
lực không kém hơn Ni Lạp ma vũ sĩ huyết mạch cự ma, Ám Bộ nhị tinh! Thậm chí... còn cao hơn so với Ni Lạp một chút.
Trong nháy mắt, lực
lượng huyết mạch mở ra và đóng lại. Càn Kình thậm chí không cách nào
thông qua hồng văn lóe lên trên cổ nàng, phân tích suy đoán ra được nữ
nhân này rốt cuộc là chiến sĩ Huyết Mạch gì.
- Lần sau, nhớ đánh tiếng trước.
Hoa Viêm Bất Kiến vỗ ngực, nhìn nồi sắt sôi trào, đang lắc lư sang hai bên:
- Điều chế thuốc không phải rất ít khi nổ sao?
- Ít nhưng không có nghĩa là không có.
Càn Kình nhún vai:
- Lúc ta điều chế thuốc, xác suất thuốc nổ tung ít nhất lớn gấp ba mươi lần so với thuốc khác.
Hai mắt Dược bà bà mở trừng trừng, ngơ ngác nhìn về phía Càn Kình:
- Ngươi là dược sư thần bí?
Càn Kình lắc đầu:
- Ta thật sự là dược sư.
Dược bà bà khẽ gật đầu. Quả nhiên! Còn trẻ như vậy đã là dược sư! Trước chỉ
nói học qua một chút, lần này mới lộ ra? Không ngờ hắn thật sự là dược
sư! Đã là chiến sĩ Hàng Ma, lại còn là dược sư? Ở đâu xuất hiện quái
thai này vậy? Thiên phú như vậy, cho dù là chiến sĩ Huyết Mạch sợ rằng
cũng phải ước ao?
- Bất Kiến.
Trong ánh mắt Dược bà bà lộ vẻ hiền hòa:
- Ánh mắt của ngươi thật sự không tồi. Nam hài này thật sự xứng.
Nồi sắt sôi trào cuối cùng không nổ, chúng chỉ rất kích động sôi trào trong nồi sắt một thời gian, sau đó lại lắng xuống.
Càn Kình đứng ở ngoài cửa nhìn thuốc trong nồi sắt lắng xuống. Loại chuyện
này ở chỗ Âu Lạp Lạp không phải chưa bao giờ thấy. Vốn tưởng rằng đã
không có bất kỳ vấn đề gì, kết quả thời điểm đứng ở trước thuốc, nó đáng ra phải sớm nguội, đột nhiên lại nổ tung.
Càn Kình rất kiên nhẫn đợi thêm mười phút. Hắn vận dụng Hàng Ma cửu chiến, Phong Vân Kim Thân
đi vào trong nhà thuốc, cầm nồi thuốc đã thực sự nguội:
- Cầm nó chia ra. Chắc hẳn không bao lâu sẽ tốt thôi.
Hoa Viêm Bất Kiến nhận nồi sắt nói tiếng cám ơn, sau đó xoay người đi cứu bốn gã mã tặc đang thống khổ ôm bồn cầu.
Càn Kình lại đi vào nhà thuốc. Hắn lại tìm một cái nồi sắt sạch, bỏ những
dược liệu mình thu được từ trong người ra, nghiền nát chúng, mài thành
bột. Sau đó vào thời điểm thích hợp, hắn lại thả vào trong nồi, cuối
cùng sử dụng một que thủy tinh quấy nhẹ.
Trên mặt Dược bà bà đã
sớm không còn sự kiêu ngạo của dược sư nữa. Dược bà bà yên lặng ngồi ở
một bên, giống như học sinh tiểu học đang nghe lão sư giảng bài, kinh
ngạc tới mức xuất thần nhìn Càn Kình dùng que thủy tinh quấy thuốc.
- Thủ pháp này hình như có chút giống với đại sư Khắc Luân, chỉ có điều lại không phần không giống.
Dược bà bà lặng lẽ nhìn chăm chú vào Càn Kình, sự khiếp sợ trong lòng đã
tăng lên gấp đôi. Thủ.. thủ pháp quấy này, không ngờ ẩn chứa học vấn lớn như vậy!
Quấy, không chỉ vì giảm nhiệt độ nước thuốc trong nồi,
đồng thời còn quấy đều thuốc. Nhưng thật sự có thể quấy đều hoàn toàn
những bột thuốc này sao?
Không thể!
Dược bà bà khẳng định. Cho dù là đại dược sư cũng không thể hoàn toàn quay đều tất cả thuốc
bột! Chỉ có điều tiêu chuẩn đại dược sư quấy càng cao, mức độ đều đều
cũng sẽ nhiều hơn. Hiệu quả của thuốc điều chế ra tất nhiên sẽ tốt hơn.
Thuốc thật sự không thể quấy đều sao? Dược bà bà do dự nhìn cổ tay Càn Kình.
Nhìn hắn giống như đang quấy, nhưng tốc độ, vị trí và lực lượng khi quấy trong nồi lại có sự khác biệt rất lớn. Loại thủ pháp này thật sự có thể quấy đều sao?
Hai giờ sau, Càn Kình bê một nồi thuốc thất cấp vui vẻ rời đi, lưu lại Dược bà bà ngồi một mình trên ghế tiếp tục đờ người ra.
Thất cấp! Thuốc thất cấp! Hai tay Dược bà bà nắm chặt. Không ngờ tiểu tử này làm ra được loại thuốc cao cấp nhất trong trình độ dược sư! Nồi thuốc
nối xương sinh cốt thất cấp! Vừa rồi tuyệt đối không nhìn lầm! Tuy rằng
ta không làm được, nhưng ta đã xem và đọc qua mấy nước thuốc, vẫn có thể phán đoán được gần đúng.
Điều chế ra thuốc thất cấp là học qua một chút sao?
Dược bà bà có cảm giác kích động muốn đuổi theo Càn Kình đánh hắn một trận.
Có thể điều chế ra thuốc thất cấp còn nói không hiểu thuốc? Chỉ là học
qua? Giả vờ cũng không thể giả vờ như thế được! Người tuổi trẻ bây giờ
đều thế sao? Mỗi người đều nguyện ý giả vờ khiêm tốn? Khiến người khác
chấn động, sẽ cảm thấy rất thoải mái sao?
- Dùng nhiều nguyên liệu như vậy, mới làm ra thuốc thất cấp.
Càn Kình cầm nồi thuốc đi thật nhanh:
- Nếu để cho lão sư Á Đương Tư biết, sợ rằng lại muốn phun nước bọt vào
mặt ta mất? Lại muốn nói ta không hiểu thuốc, hẳn là phải nghiêm túc
khiêm tốn học thật tốt về thuốc, mới bước được vào cánh cửa của hiểu
thuốc?
Càn Kình đẩy cửa phòng của ba gã bệnh nhân. Đoạn Phong Bất Nhị lập tức nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào hai nồi sắt trong tay Càn
Kình, thoạt nhìn màu có vẻ quái dị không gì sánh được, ngửi mùi lại càng quái dị hơn:
- Ngươi cầm cái gì thế? Sao lại có mùi khó ngửi như vậy? Ngươi sẽ không đưa thứ này cho chúng ta uống chứ?
Ánh mắt Phần Đồ Cuồng Ca vừa nghi hoặc lại vừa khó chịu. Thân thể theo bản năng lùi về phía sau.
Càn Kình cúi đầu liếc nhìn nồi thuốc trong tay. Thuốc màu xanh, không ngừng sôi sùng sục nổi bọt khí, còn thoáng tản ra mùi khó ngửi, quả thực
không dễ uống. Nhưng từ trước tới nay, khi lão sư dạy, vẫn em thường
chuyện thuốc có vị thơm ngon. Về điểm này thật ra hắn lại giống với dược sư thần bí.
- Thuốc chỉ dùng để cứu người, liên quan gì với
chuyện uống có ngon hay không? Quan tâm tới mùi? Đó là chuyện chỉ có đầu bếp mới chú ý. Dược sư chỉ cần có thể điều chế ra thuốc chữa bệnh là
được rồi.