Sau đó, giọng nói của nàng mang theo vài phần cô đơn:
- Ta cũng không biết mình rốt cuộc là cái gì? Có lẽ là vong linh như
ngươi vừa nói, cũng có thể là không phải. Chỉ là muội muội bởi vì quá
nhớ ta, mới sinh ra... sinh ra...
- Nhân cách thứ hai?
Càn Kình nhớ tới cách nói trong một quyển y thuật, vội vàng thốt ra.
- Nhân cách thứ hai?
Khuôn mặt của Hoàng Tuyền dưới chiếc mũ pháp sư lộ vẻ trầm tư. Đôi môi
lạnh khẽ cong lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo dường như muốn đóng băng tất
cả, thậm chí còn lạnh hơi nhiệt độ của sơn cốc Tứ Quý bên ngoài:
- Một cách gọi rất chính xác. Đây là do ngươi nghĩ ra được sao?
Càn Kình khẽ cười nhún vai. Trong những người trẻ tuổi cùng thế hệ, cho
dù là những người thanh niên có chí muốn làm quan văn trong hoàng triều
Chân Sách hoặc muốn làm bác sĩ, hay các nghề nghiệp khác, sợ rằng cũng
không thể đọc được nhiều như mình.
- Ta cần ngồi thiền.
Hoàng Tuyền bỏ lại một câu nói lạnh như băng, sau đó ngồi ở trong đống
cỏ khô khống chế tinh thần lực cường đại của nàng, rất nhanh tiến vào
giai đoạn ngồi thiền.
Càn Kình không nghĩ tới tính cách của Hoàng Tuyền và Bích Lạc lại khác
nhau nhiều như vậy. Hắn lại kinh ngạc trước tinh thần lực vừa rồi, cho
nên ngủ không được. Hắn dựa vào tường nhìn Hoàng Tuyền cảm thấy rất kỳ
quái. Hắn suy đoán hồi lâu, xem rốt cuộc đây là chuyện gì, sau đó thẳng
thắn mở miệng hỏi:
- Có hứng thú trò chuyện vài câu hay không?
- Hôm khác.
Hoàng Tuyền nhắm mắt lại thuận miệng đáp:
- Ta cần ngưng tụ tinh thần lực chuyển hóa thành ma pháp lực.
Vẻ mặt Càn Kình cứng đờ, sững sờ. Ngưng tụ tinh thần lực chuyển hóa
thành ma pháp lực? Hoàng Tuyền chỉ lớn hơn mình một tuổi. Giữa ma pháp
sư và chiến sĩ có sự khác biệt rất lớn.
Tinh thần lực thập cấp ngưng tụ chuyển hóa thành ma pháp lực, đó mới
chân chính là đại ma pháp sư! Trong lúc một đám ma pháp sư tạo thành ma
pháp trận, đại ma pháp sư chính là trung tâm chủ trì toàn bộ ma pháp
trận, tổng hợp tinh thần lực của ma pháp trận và các ma pháp sư, thi
triển thành ma pháp trận lớn.
Ma pháp sư và chiến sĩ chiến đấu một chọi một, cho tới bây giờ chỉ có
thể dựa vào quyển trục ma pháp. Thứ tự nguyên tố ma pháp phức tạp, khiến ma pháp sư trong nháy mắt không cách nào thả ra một ma pháp hỏa cầu
thuật với cấp bậc khác nhau. Cho dù là trì độn thuật cấp thấp nhất,
khiếp sợ thuật cũng cần vài giây mới có thể hoàn thành.
Nhưng đại ma pháp sư lại khác! Bọn họ là một đám quái vật có thể hoàn
toàn chuyển hóa tinh thần lực thành ma pháp lực, không chỉ có thể thuấn
phát loại ma pháp trì độn thuật, ngay cả hỏa cầu thuật cũng có thể thuấn phát.
Đương nhiên, nếu dưới tình huống một đấu một, đại ma pháp sư nếu gặp
phải ma vũ sĩ, cũng sẽ không sử dụng thuấn phát hỏa cầu thuật. Ma vũ sĩ
không phải là bù nhìn cắm trên mặt đất không động đậy. Bọn họ sẽ né
tránh sẽ phòng ngự.
Đại ma pháp sư chiến đấu với ma vũ sĩ vẫn sử dụng quyển trục ma pháp.
Chỉ có điều uy lực quyển trục ma pháp trong tay bọn họ, không phải ma
pháp sư nào cũng có thể so sánh được.
Tinh thần lực cô đọng trở thành ma pháp lực? Cho dù là học viện ma pháp
cao cấp nổi tiếng nhất tại Thần Đô, đô thành của hoàng triều Chân Sách
cũng rất sẵn lòng miễn toàn bộ học phí để tiếp nhận một học viên như
vậy.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, tinh thần lực cô đọng ma pháp lực trở
thành đại ma pháp sư, có phần tương tự như chiến sĩ thập cấp trở thành
chiến sĩ Hàng Ma. Nhưng nếu như nói địa vị của người nào cao hơn một
chút.. Càn Kình không thừa nhận cũng không được, nhất định chính là đại
ma pháp sư.
Một đại ma pháp sư, lực sát thương là có hạn. Nhưng một đám ma pháp sư
lại thêm một đại ma pháp sư, loại tinh thần lực và ma pháp lực tác động
vào nhau, uy lực sinh ra chính là ác mộng của quân đội trên chiến
trường.
Trong sách của Càn gia có ghi chép, hiền giả ma pháp vĩ đại nhất hoàng
triều Chân Sách được các ma pháp của mọi triều đại sư tôn sùng vì thiên
tài ma pháp tuyệt đại của hiền giả này. Chỉ mới mười chín tuổi, đã ngưng tụ tinh thần lực trở thành ma pháp lực, và trở thành đại ma pháp sư.
Càn Kình nhìn Bích Lạc trước mắt, hoặc nói là Hoàng Tuyền, một nữ nhân
chỉ lớn hơn mình một tuổi, miễn cưỡng có thể nói là mười bảy tuổi, lại
muốn ngưng tụ tinh thần lực trở thành ma pháp lực. Nếu để cho đám người
của nghiệp đoàn ma pháp sư thấy, có thể quỳ ở trước mặt của nàng, cầu
xin nàng tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sư hay không?
- Thật kỳ quái.
Càn Kình nhìn Hoàng Tuyền thực sự không giải thích được. Bất luận Hoàng
Tuyền rốt cuộc là gì, nàng và Bích Lạc dùng chung một thân thể là sự
thực. Thời điểm Hoàng Tuyền sử dụng thân thể này, nàng quá cường đại
khiến mình cũng cảm thấy có chút tự ti. Nhưng đến khi Bích Lạc sử dụng
thân thể này, lại trở nên kém cỏi như vậy? Thậm chí còn sáng tạo ra kỷ
lục học viên ma pháp tệ nhất trong lịch sử của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan.
Hai giờ sau, tinh thần lực của Hoàng Tuyền lại tăng trưởng, chỉ có điều chưa ngưng tụ ra ma pháp lực như nàng nói.
Trong sơn động yên tĩnh trầm mặc ngắn ngủi. Giọng nói lạnh lùng nhưng
không khiến người ta chán ghét của Hoàng Tuyền lại vang lên:
- Bích Lạc không biết về sự tồn tại của ta.
- A.
Càn Kình gật đầu:
- Ta sẽ không nói. Hiện tại có hứng thú nói chuyện không? Ta cảm thấy
rất kỳ quái, giữa nàng và Bích Lạc rốt cuộc có sự qua lại gì quái nào,
mới có thể nảy sinh ra trạng thái kỳ lạ này?
Dưới chiếc mũ pháp sư, Bích Lạc thoáng mở miệng, ngáp một cái thản nhiên nói:
- Hôm nay không có thời gian, để hôm khác nói chuyện. Nếu như, ngươi gặp phải nguy hiểm gì cần hỗ trợ, có thể gọi to một tiếng Hoàng Tuyền.
Trong thời gian ngắn, ta có thể ra ngoài giúp ngươi...
Chữ ngươi còn vang vọng ở trong sơn động, thân thể Bích Lạc đã nhẹ nhàng ngã xuống cỏ khô. Nàng tiếp tục ngủ say, giống như chuyện lúc trước
hoàn toàn không phát sinh.
Càn Kình nhíu mày, có chút mệt mỏi. Một tay hắn cầm lấy Trảo Mã Đao dựa vào đống cỏ khô bên tường ngủ.
Ánh nắng sớm chiếu vào lớp tuyết trong sơn cốc Tứ Quý, khiến cả sơn cốc
sáng một cách khác thường. Ánh sáng vốn phải ấm áp, chiếu ở trong sơn
cốc, lại không khiến người ta cảm thấy ấm áp, càng không thể khiến tuyết tan đi.
Càn Kình ăn miếng thịt thỏ của mình, tùy tiện nắm lấy hai nắm tuyết,
nhét vào trong miệng, bổ sung một chút nước. Hắn lại cầm theo Trảo Mã
Đao quan sát xung quanh.
Mười đấu khiếu luyện thành một khối, trở thành chiến sĩ thập cấp, nhưng
trên người Càn Kình chỉ mặc chiếc áo mỏng, vẫn cảm thấy có hơi lạnh.
Nhưng hắn sẽ không bị cóng giống như ngày hôm qua, đến mức liên tục giậm chân chà xát tay. Chỉ vừa mới bước đầu liên kết mười đấu khiếu, còn
chưa chân chính trở thành chiến sĩ Hàng Ma, đã cho thấy sự khác biệt so
với chiến sĩ cửu cấp.
Càn Kình nhìn tuyết lở đã hoàn toàn dừng lại ở thông đạo trước sơn cốc,
ngửa đầu nhìn gần như tuyết trắng dường như nối liền với bầu trời. Rất
nhanh ý tưởng muốn rời đi khỏi đây liền biến mất.