Tại sao Càn Kình mới vào Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, chưa biết được xếp vào lớp nào đã muốn xin phép?
Y Sa nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Đây là thời gian hoàng kim tăng thực lực của Chiến Sĩ, đối với các học viên Chiến Sĩ thanh niên thì mỗi lần xin phép lãng phí một ngày là rất phí
phạm.
- Ta muốn đón phụ thân đến Hồng Lưu Chiến Bảo.
Càn Kình lạnh nhạt nói:
- Phụ thân nuôi lớn ta nhưng chưa từng sống sung sướng, bây giờ t có chút lực lượng rồi muốn cho phụ thân sống tốt hơn chút. Phụ thân luôn hy
vọng ta có thể trở thành niềm kiêu hãnh của phụ thân, hôm nay ta đã làm
được một chút.
Y Sa kinh ngạc nhìn chằm chằm Càn Kình mấy giây, nhẹ gật đầu, nói:
- Không ngờ nguyên nhân ngươi xin phép là chuyện này. Vậy thì được rồi.
- Hiệu trưởng, vậy cho ta xin phép luôn.
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Y Sa, nói:
- Dù sao ta còn chưa có bài học.
Y Sa thấy Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc không lên tiếng nhưng rõ ràng
trong mắt muốn xin nghỉ thì thở dài. Một đám thanh niên kỳ quái, khó
khăn lắm mới tham gia vào Chinh Phạt Chiến Tranh học viện rồi lại bởi vì Càn Kình xin nghỉ mà cũng xin phép.
Nếu bọn họ là trợ thủ của
Càn Kình thì còn nói được, nhưng xem quan hệ Càn Kình, Đoạn Phong Bất
Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc thì rõ ràng là bình đẳng, không có
loại truyền thừa trợ thủ bao nhiêu năm.
- Hiệu trưởng...
Mắt Y Sa nheo lại bỗng mở to, trái tim bình tĩnh lại đập nhanh, hồi hộp
nhìn Bích Lạc lên tiếng. Dù là Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà hay hậu
nhân của Phần Đồ thế gia muốn xin phép thì tùy nhưng Bích Lạc...
Y Sa rất sợ, từ đầu nàng đã rất mong chờ Ma Pháp Sư thiên tài này xuất
hiện, khó khăn lắm Bích Lạc mới ra mặt, lỡ như trên đường bị học viện
khác dùng đủ thủ đoạn tồi tệ cướp đi thì Y Sa biết tìm ai đòi lẽ phải?
Đương kim hoàng đế Chân Sách hoàng triều sao? Y Sa cười khổ, mặc dù hoàng đế
hiện thời là anh chủ nhưng chuyện cướp học sinh kiểu này dù là vua cũng
không tiện mở miệng nói cái gì. Mọi người đều là bồi dưỡng nhân tài cho
Chân Sách hoàng triều.
- Bích Lạc...
Y Sa vội đứng dậy cầm đôi tay Bích Lạc, vẻ mặt căng thẳng nói:
- Ngươi đến Chinh Phạt Chiến Tranh học viện làm ta rất vui mừng, ta từng
hứa chỉ cần ngươi nêu yêu cầu gì là ta đồng ý cái đó. Nhưng mà... khó
khăn lắm ngươi mới đến đã xin nghỉ ngay... Ta thật sự luyến tiếc.
Bích Lạc hơi cúi đầu, mũ ma pháp che đi khuôn mặt xinh đẹp bị ép thấp. Xem
Bích Lạc không nói tiếng nào là biết ngay nàng rất muốn xin phép.
Y Sa còn định khuyên Bích Lạc chợt phát hiện ánh mắt mấy người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đều nhìn về phái Càn Kình.
Không lẽ... ?
Trong đầu Y Sa lóe nghi vấn, chẳng lẽ người có thể khuyên Bích Lạc không xin
phép là Chiến Sĩ tên Càn Kình này? Thật không vậy? Trong lịch sử của
Chân Sách hoàng triều, Đại Ma Pháp Sư thiên tài nhất lại nghe theo đề
nghị của Càn Kình? Thôi, đánh cuộc một phen.
Càn Kình...
Y Sa thấy khó xử, trong mắt tràn ngập xin giúp đỡ. Giờ phút này, trông Y
Sa không còn khí thế cường đại như lúc mới gặp mà giống con mèo nhỏ xinh đáng yêu cần giúp đỡ.
- Hãy khuyên Bích Lạc giúp ta đi...
Cùng một khuôn mặt nhưng biểu hiện ra hai khí chất khác nhau. Càn Kình nhìn, không thể không khâm phục nữ hiệu trưởng này còn ma nữ hơn cả ma nữ của ma tộc. Nam nhân bình thường bị ánh mắt này nhìn chằm chằm coi như kêu
kẻ đó tự sát cũng ưng.
Càn Kình nhìn Bích Lạc đứng cạnh mình.
Trong nhóm người Càn Kình không ai có thể chỉ dạy Bích Lạc về mặt ma
pháp, tài nguyên trong tay mọi người tuyệt đối kém xa Chinh Phạt Chiến
Tranh học viện. Rời khỏi Chinh Phạt Chiến Tranh học viện không có một
chút điểm tốt cho tuơng lai Bích Lạc phát triển.
- Bích Lạc, không bằng ở lại trong học viện thử xem?
Càn Kình nhỏ giọng nói:
- Nếu nàng cảm thấy không giúp ích gì nhiều cho nàng thì có thể tìm Mộc
Quy Vô Tâm đại thúc giúp đỡ, khiến Hoa Hồng Lưu Thập Chiến mang nàng
chạy theo chúng ta.
Bích Lạc cúi đầu không nói, mấy giây sau mũ
ma pháp đen chậm rãi gật hai cái. Y Sa cảm giác cục đá trong lòng rốt
cuộc thả xuống, mắt cố ý vô tình liếc Càn Kình.
- Hiệu trưởng, nếu không còn chuyện gì...
Càn Kình quay đầu nhìn ra ngoài cửa văn phòng hiệu trưởng:
- Thì chúng ta đi ra ngoài trước.
Y Sa gật đầu, hai tay chống cằm nhìn bóng lưng Càn Kình rời đi, nhớ lại hành động từ lúc hắn đánh nhau với Mặc Tác Côn Tất.
- Không đúng, sức bật đấu khí của Càn Kình tuyệt đối không phải Phục Ma
nhị chiến, nếu không thì không thể nào đánh lui được ta trong chớp mắt
đó.
Ngón tay Y Sa nhẹ gõ mặt bàn phát ra tiếng đùng đùng.
- Còn nữa, đấu kỹ một kích đó trông như sắp cắt mặt đất ra. Hồ Điệp Phấn
Kim Chưởng của ta đấu kỹ cao cấp, dù thật sự bị người phát hiện luân
phiên ảo và thật thì không nên dễ dàng bị đánh tan. Không lẽ bộ đấu kỹ
của hắn...
Y Sa từ từ híp mắt nhìn hướng Càn Kình đã biến mất khỏi cánh cửa từ lâu.
- Đấu kỹ càng cao cấp hơn? Lại nữa, hắn có thể ảnh hưởng quyết định của
Bích Lạc. Rõ ràng vừa rồi thanh niên này huênh hoang nhưng vẫn che giấu
nhiều bí mật. Thú vị, xem ra ta phải nghiên cứu kỹ.
Nghiên cứu?
Càn Kình đi trên đường học viện, im lặng suy nghĩ cái gọi là nghiên cứu
khóa giảng mà Y Sa nói. Lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với Chiến Tranh cao đẳng học viện, Càn Kình không biết Chinh Phạt Chiến Tranh học viện
sẽ sắp xếp lớp học kiểu gì cho hắn.
Càn Kình liếc nhìn Thiết Khắc đi theo hắn, là thành viên im lặng nhất trong đội, cười cười. E rằng
con lai ma tộc này cũng không thể giải đáp nghi hoặc của Càn Kình, có lẽ Đoạn Phong Bất Nhị có thể. Nhưng vị Chiến Sĩ huyết mạch này sớm hoạt
động tự do, Đoạn Phong Bất Nhị chạy đi xem lớp giảng Chiến Sĩ huyết mạch khác, chắc gã cũng muốn tìm lớp học thích hợp với mình.
Có lẽ
Phần Đồ Cuồng Ca có thể trả lời? Càn Kình lắc đầu, lộ nụ cười khổ. Thật
là, hai đồng bạn Chiến Sĩ có thể giải đáp đều vì cần tìm lớp và lão sư
thích hợp với mình nhất mà đi tứ tán, phải đến hoàng hôn mới tập hợp ở
Hồng Lưu Chiến Bảo, cùng nhau xuất phát đi Càn châu.
Càn châu!
Càn Kình ngửa đầu nhìn trên bầu trời. Chân Sách hoàng triều thật là đại khí phách , địa danh một trong mấy châu trong thiên hạ đều lấy chữ Càn
trong Càn gia đặt tên, không hề lo lắng Càn gia có dấu hiệu phản loạn.
Khí phách vương giả có khác.
- Đón phụ thân trở về, đón phụ thân trở về!
Càn Kình siết chặt nắm tay. Mấy năm nay Càn Kình đi học là vì đón phụ thân
về, ngày này rốt cuộc sắp đến. Phụ thân không cần ở trong Càn gia là
thân thích mà sống như nô bộc nữa rồi.
Còn có Hải Thanh Nhi...
Càn Kình mỉm cười. Đêm khuya, dưới ánh trăng, trường nhai, thân hình
động lòng người lại hiện ra trước mắt Càn Kình, như là người sống, khiến lòng người ấm áp.
- Ngươi...
Thiết Khắc nhìn chằm chằm vào mắt Càn Kình, nói:
- Đang nghĩ tới nữ nhân.
Cái gì?
Càn Kình giật nảy mình. Ma võ sĩ Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ bình
thường không lên tiếng thì thôi, một khi mở miệng là cực kỳ sắc bén.