Càn Kình ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Thành chủ Áo Khắc Lan là người duy nhất
có địa vị cao hơn Lôi Địch một chút nhưng nếu buộc cường giả suýt nhập
thánh nóng nảy thì thành chủ cũng chưa thấy mặt trời ngày mai. Lần này
Lý Quân Thổ làm quá đáng, trong lòng mọi người biết rõ xảy ra chuyện gì, không ai thật sự đi truy cứu mà có chăng nữa cũng không có vật chứng,
nhân chứng.
Lôi Địch đặt tách trà xuống, hỏi:
- Bây giờ đi nhà ta?
- Chưa được.
Càn Kình đến trước mặt La Thanh Thanh, nói:
- Cầm văn thư của Lý Quân Thổ, chúng ta đi nhận lại thương hội trước.
- Thương hội...
La Thanh Thanh co rụt ra sau, ngửa đầu nhìn Càn Kình, hai bàn tay nhỏ nhắn vò vạt áo, đứng dậy.
- Trước... Trước giờ bọn họ không nghe ta.
- Vậy sao?
Càn Kình ngẫm nghĩ, bật cười. Một cô nương xinh đẹp đáng yêu trẻ tuổi
làm phó hội trưởng ở trong mắt đám thương nhân tung hoành nhiều năm thật sự không có sức uy hiếp.
Nhưng như vậy cũng tốt. Càn Kình cười cười. Nếu hôm nay trở về thì phải
làm tốt mọi thứ, đỡ cho sau này La Thanh Thanh cùng hắn đi Vĩnh Lưu
thành bên La gia có một phần tài sản không thể di chuyển bị những người
này dùng thủ đoạn ăn mòn.
Càn Kình, La Thanh Thanh sánh bước đi ra cửa sân. Càn Kình nâng La Thanh Thanh ngồi lên xe ngựa của Lôi Địch, hắn làm phu xe vung roi. Bánh xe
gỗ lăn trên mặt đất phát ra tiếng trong trẻo.
Kiến trúc hội sở thương hội khác nhau trong mỗi thành thị, nhưng tất cả
dùng hòn đá điêu khắc thành, bôi phấn ánh vàng rực rỡ hình thành tiêu
chí vàng thỏi rực rỡ, là tiêu chí chung của thương hội trong các thành
thị.
Đồn rằng tiêu chí trước cửa tổng thương hội Thánh thành Thần Đô đặt hẳn
một khối vàng thỏi thật sự. Ở thành thị nào thấy tiêu chí vàng thỏi là
biết đến hội sở thương hội bản thành.
Xe ngựa chậm rãi đậu trước cửa thương hội, cách cánh cửa hé mở nghe tiếng gầm giận dữ của hiệu trưởng La Đức.
- Các ngươi đang lừa bịp tống tiền! Ta muốn viết thư tố cáo các ngươi lên tổng thương hội!
- Hiệu trưởng La Đức, đây là hiệp nghị người ký kết với Lý hội trưởng
của chúng ta lúc đó. Người nhìn xem điều khoản này, nếu hàng hóa ngoài ý muốn gặp tổn thất chênh lệch giá thì do nhà trường gánh vác.
- Lý hội trưởng cái gì? Hội trưởng thương hội Áo Khắc Lan bắt đầu từ bây giờ họ La!
Thanh âm mạnh mẽ, bá đạo lảnh lót vang trong mỗi góc đại sảnh. Hai bên
tranh cãi cùng ngẩng đầu tò mò nhìn hướng cửa, muốn tìm xem ai to gan
dám chạy đến đây khiêu khích?
Đại sảnh hơi tối, so với ngoài cửa sáng trưng làm người ta khó thấy rõ
người đến là ai. Chỉ trông thấy vị trí ánh sáng có hai bóng đen một nam
một nữ.
Cộp cộp cộp côp!
Đại sảnh yên tĩnh vang tiếng trong trẻo giày đạp sàn gõ vào tim mọi người.
Càn Kình, Càn Kình, là Càn Kình! Hôm đó trong lễ tang của La Lâm, Càn
Kình khiến Lý Quân Thổ hội trưởng mất mặt! Nghe nói Càn Kình quyết đấu
với Khải gia tự tay giết chết mấy Chiến Sĩ cường đại.
Trong phút chốc đại sảnh còn đang náo nhiệt lập tức giảm nhiệt độ, tất
cả thành viên thương hội nghi hoặc, khó hiểu nhìn Càn Kình không biết
câu kia có ý gì.
Càn Kình chậm rãi nói:
- Lý hội trưởng của các ngươi hôm nay đến nhà ta.
Càn Kình nhìn toàn trường mỗi một hội viên thương hội. Ánh mắt bọn họ
giao nhau với Càn Kình liền bản năng tránh né. Chuyện mấy ngày nay Lý
Quân Thổ làm những người ở đây đều biết rõ ràng, chẳng qua lúc trước gã
hứa chia sẻ các đường hàng thương nghiệp La gia nên không ai xen vào
chuyện này.
- Ta rất bất ngờ hắn đến tìm ta.
Càn Kình vươn tay lấy văn thư từ tay La Thanh Thanh. Bàn tay Càn Kình
đập xuống bàn gỗ dày làm cái bàn bật lên cao, khiến mọi người thầm run.
Chiến Sĩ Hàng Ma, chỉ có người thủ hộ thành thị Áo Khắc Lan và thành chủ đại nhân là có thể xử hắn, nhưng hình như thành chủ đại nhân không muốn làm gì Càn Kình, còn người thủ hộ đại nhân?
Đám thương nhân không ôm bất cứ hy vọng nào. Mới rồi bọn họ nhìn ngoài
cửa thấy rõ người đến, cũng thấy xe ngựa đậu ngoài cửa thuộc về người
thủ hộ thành thị đại nhân.
Một người có thể mượn xe ngựa của người thủ hộ thành thị đại nhân, dù là đồ ngốc cũng không mong chờ Lôi Địch ra tay xử Càn Kình.
- Ta thật không ngờ hóa ra Lý Quân Thổ ghét tiếp tục theo thương, càng không muốn làm hội trưởng thương hội.
Ngón tay Càn Kình gõ văn thư nằm trên mặt bàn, nói:
- Các vị, đây là văn thư Lý Quân Thổ tự tay viết, tin rằng các ngươi
nhận ra chữ của hắn. Lý Quân Thổ nhường vị trí hội trưởng thương hội cho La Thanh Thanh tiểu thư.
Sao có thể?
Mấy tên thương nhân vội chạy đến cái bàn nhìn kỹ câu chữ trong văn thư.
- Lý hội trưởng từ chức, vậy bây giờ Lý hội trưởng ở đâu?
- Sao ta biết?
Càn Kình cười tủm tỉm nhìn thương nhân nêu câu hỏi:
- Hay là ta và các ngươi đi ra ngoài tìm Lý hội trưởng?
Cùng đi ra ngoài tìm Lý hội trưởng? Mấy thương nhân nhìn nhau, lắc đầu
nguầy nguậy. Hiệu trưởng La Đức mang theo Khải gia, gia tộc Pháp Khắc
Nhĩ giết vào La gia muốn nuốt La gia hoàn toàn. Bây giờ đệ nhất người
thủ hộ của La gia và gia chủ hiện thời La Thanh Thanh đều đứng tại đây
đã nói lên vấn đề.
Thương nhân trong thương hội ai nấy đều tinh ranh, dù trong lòng không
dám khẳng định Càn Kình dám giết hết người gây chuyện nhưng ai cũng cảm
giác lần này Lý hội trưởng gặp rắc rối to.
Càn Kình là ai? Lần trước Càn Kình trở về bởi vì La Lâm chết mà vác đao
diệt sạch Khải gia lúc đó là thế lực trong Áo Khắc Lan thành. Người Càn
Kình đầy lệ khí, sát khí cộng với tuổi xúc động ngông cuồng không sợ gì. Đi theo Càn Kình tìm Lý hội trưởng?
Cho dù Lý Quân Thổ còn sống, ai dám bảo đảm đi cùng Càn Kình ra ngoài
bản thân có còn sống gặp Lý hội trưởng không? Giờ phút này, Ma tộc lẻn
vào thành thị ám sát, mọi người đều từng thấy thủ đoạn này. Dưới tình
huống không có chứng cứ thành chủ tuyệt đối sẽ không vì một thương nhân
chết đi đắc tội Chiến Sĩ Hàng Ma tùy thời nổi khùng giết người.
- Vậy thì...?
Càn Kình liếc đám thương nhân, hỏi:
- Ai có ý kiến Thanh Thanh trở thành hội trưởng mới của thương hội Áo Khắc Lan?
- Cái này... Càn Kình tiên sinh...
Một thương nhân già tóc bạc chống gậy bước ra khỏi đám người, nói:
- Ta là Phùng Đặc Tắc Tây trong thương hội. Có lẽ người không biết quy
tắc của thương hội, Lý hội trưởng chỉ có quyền đề cử nhân tuyển hội
trưởng mới của Chiến Sĩ đội trưởng, cần báo lên tổng thương hội.
- Vậy thì báo đi.
Càn Kình lại nhìn toàn bộ thương nhân trong phòng, nói:
- Có phải còn có ai dự tuyển làm hội trưởng thương hội? Hôm nay ta nói
thẳng, Thanh Thanh nhất định phải làm hội trưởng, ai cướp thì ta giết kẻ ấy!
Ta giết kẻ ấy! Ta giết kẻ ấy! Đại sảnh trống trải vang vọng lời uy hiếp
thẳng thừng, lạnh lùng, bá đạo, huênh hoang đến tột độ của Càn Kình.
Đám thương nhân nhìn Càn Kình, ngạc nhiên như trông thấy vong linh.
Trước giờ chưa từng có, chưa từng có ai bá đạo như vậy! Một người dám uy hiếp toàn bộ thương nhân trong thương hội! Chiến Sĩ Hàng Ma thì sao?
Mọi người cùng nhau góp tiền, thuê sát thủ cường đại trực tiếp xử lý
ngươi!