- Còn có một tin tức nữa, chính là ngươi có thể cố thủ đợi viện quân đến.
Tam hoàng tử lạnh lùng cười:
- Trước đây không lâu khi ngươi trở lại hoàng triều đã lập tức thu xếp
cho một kẻ tới nằm vùng ở bên cạnh ta. Hiện tại gã đã bắt đầu chạy khắp
nơi báo tin. Ta tin tưởngkhi nhị ca nhận được tin tức cũng sẽ đi cứu
ngươi. Nhưng thời gian có thể sẽ chậm một chút.
- Chỉ có điều ngươi không cần lo lắng làm gì. Dựa vào ngọn núi kia, dựa
vào đám người ở bên cạnh ngươi, có thể khi bọn họ chiến đấu tới thời
điểm người cuối cùng chết đi, ngươi có thể có ba cơ hội sống sót? Khi đó lão nhị hẳn đã đến nơi. Cứ như vậy, ta còn có thể tiêu hao được binh
quyền và thực lực của lão nhị. Ta thực sự cám ơn ngươi.
- Cho nên, bây giờ ngươi còn có cơ hội, vứt bỏ cảm tình vô dụng, nói với bọn họ! Chỉ cần ngươi còn sống, như vậy người nhà của bọn họ sẽ được
chiếu cố tốt nhất. Ta nghĩ bọn họ hẳn sẽ hiểu rõ, nếu như không có ngươi chiếu cố tốt, bọn họ sống sót, ngươi chết, người nhà của bọn họ sẽ gặp
phải phiền phức rất lớn.
- Ngươi đã nói, nhược điểm lớn nhất của con người chính là tình thân.
Hiện tại ngươi có thể lợi dụng nhược điểm này để bọn họ bảo vệ ngươi...
Ầm!
Ma đạo khí bên hông Thiết Nam, bị Mộc Nột Chân Sách đánh một cái nát
bấy. Giọng nói của tam hoàng tử âm thanh cũng theo đó mà dừng lại.
Gió nóng vẫn không ngừng thổi trong biển cát cổ hoang. Càn Kình và Mộc
Nột Chân Sách lại hoàn toàn không cảm giác được hơi nóng trong không khí chung quanh mình. Lời nói vô tình kia khiến người ta cảm thấy lạnh như
băng.
Lời nói cuối cùng của Tam hoàng tử là lời nói thật? Hay là giả? Ở gần
đây thật sự trùng hợp có quân đội sao? Hay là hắn nói dối? Muốn dụ dỗ
người khác tìm cách phá vòng vây, tiến hành tự sát?
Mộc Nột Chân Sách yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt Càn Kính. Thật không
ngờ mình lại thay đổi! Nếu là lúc trước, mình tuyệt đối sẽ không có bất
kỳ do dự nào, bởi vì dựa vào tinh thân lực của mình, có thể nhận ra được những lời lão tam nói đều là sự thật! Nhị ca thật sự ở bên ngoài!
Hiện tại, mình chỉ cần lợi dụng nhược điểm của con người, khống chế mấy người này, như vậy mình sẽ có hi vọng sống tiếp!
Nhưng...
Chân mày Mộc Nột Chân nhíu chặt lại, khiến phong độ ngày xưa của hắn chợt giảm đi vài phần.
Thật không ngờ mình lại không có cách nào thật sự làm như vậy được! Đám
trọng thần tương lai chết tiệt này khiến bản hoàng tử rơi vào sự do dự
như vậy...
- Càn Kình, ngươi không nên nhìn ta như vậy, lời lão tam nói là giả.
Mộc Nột Chân Sách vỗ vào vai Càn Kính thở dài:
- Hắn chẳng qua muốn lừa chúng ta đột phá vòng vây mà thôi.
- Đúng vậy, người này quá âm hiểm.
Càn Kình mỉm cười, nhưng thân thể lại lui về phía sau một chút. Hắn cẩn
thận nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Mộc Nột Chân Sách. Đãnhiều ngày ở chung với nhau, hắn có thể cảm giác được lúc này người bạn đồng
hành của hắn đang nói dối!
- Ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi. Ta muốn ở một mình suy nghĩ một chút.
Mộc Nột Chân Sách thoáng mỉm cười nhìn Càn Kình:
- Từ nhỏ ta đã đọc thuộc binh thư. Ta tin tưởng mình nhất định có thể
nhanh chóng nghĩ ra biện pháp. Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi...
- Ngươi đi tìm ta? Hay là ngươi muốn đi tìm chết?
Càn Kình yên lặng nhìn Mộc Nột Chân Sách không hề di chuyển:
- Lời tam hoàng tử nói là thật, đúng không? Ngươi muốn bảo Thiết Nam dẫn ngươi xông ra báo tin đúng không?
- Ngươi nói cái gì vậy?
- Ngươi là một người tự tin. Ngươi tin tưởng mình có thể xông ra, nhưng ta không tin!
Càn Kình lắc đầu, trên mặt mang nụ cười phân tích hoàn cảnh hiện tại:
- Đương nhiên, ngươi cũng đang tự trách. Ngươi cho rằng nếu như ngươi
chết đi, như vậy lão tam không có lý do gì để giết chúng ta. Cho nên,
cho dù ngươi không xông ra được, cho dù ngươi chết, cũng có thể hóa giải được nguy cơ lần này...
- Càn Kình...
Mắt Mộc Nột Chân Sách đột nhiên trở nên sắc bén:
- Ta là hoàng tử, ngươi chẳng qua là thần tử của ta. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, nghe theo ý chỉ của hoàng tử...
- Ý chỉ sao?
- Không sai! Ý chỉ!
Mộc Nột Chân Sách nhìn chằm chằm vào Càn Kình:
- Chuyện này không thể nói cho người khác biết. Nếu không mọi người cùng nhau đột phá vòng vây, có khả năng chính là cùng chết. Nhưng ta dẫn
theo Thiết Nam đột phá ra ngoài, trái lại cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
Đồng thời nếu như ta thật sự chết đi, lão tam cũng đạt được mục đích.
Các ngươi...
- Ý chỉ...
Càn Kình nở nụ cười, từng bước một đi về phía Mộc Nột Chân Sách. Ở trong mắt Mộc Nột Chân Sách, thân ảnh kia hình như cũng đột nhiên nhanh chóng phóng to.
- Càn Kình! Ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ?
- Kháng chỉ sao? Ta sẽ không nói với bọn họ, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đột phá vòng vây.
Giọng nói Càn Kình tràn ngập sự quyết liệt:
- Luận về ẩn nấp, luận về che dấu, luận về thực lực, ta đều mạnh hơn
ngươi. Lần này ta biết rõ có cạm bẫy, còn muốn tới biển cát cổ hoang tìm bảo vật. Đó là vì cha ta, vì Lôi Địch. Tất cả những điều này là vì ta!
Ta không nghĩ tới trong hoàng tộc lại có người biết vong linh, thậm chí
có thể lợi dụng vong linh. Hoặc bản thân lão tam có khả năng chính là
vong linh!
- Ngươi đứng lại cho bản hoàng tử! Lão tử là hoàng tử, ngươi muốn làm gì?
- Lục hoàng tử tôn kính, ta nghĩ ngươi quá mệt mỏi, hẳn nên nghỉ ngơi
một chút. Lần này là do ta dẫn mọi người đi vào cạm bẫy, biết rõ cạm bẫy vẫn dẫn mọi người đi vào, là do ta quá tham lam. Lão tam nắm bắt được
nhược điểm của con người quá tốt! Nếu ngươi biết lão nhị ở gần, như vậy
vẫn phải do ta đi đột phá vòng vây. Nếu như không phải do ta muốn tới
đây, có thể mọi người cũng sẽ không theo ta cùng nhau tiến vào trong cạm bẫy này. Như vậy trách nhiệm tất nhiên là do ta tới gánh vác. Chuyện
đột phá vòng vây cũng nên để ta làm.
- Càn Kình!
Mộc Nột Chân Sách đột nhiên rống lớn một tiếng. Ma pháp tinh thần lực
nhất thời phóng về phía đầu Càn Kính quấy nhiễu. Đồng thời, hắn dùng ánh mắt ra hiệu Thiết Nam giữ lấy Càn Kình.
- Gọi ta làm cái gì?
Đấu khí xung quanh thân thể Càn Kính đột nhiên dâng lên âm thanh của
khúc trấn hồn. Âm thanh kích động lòng người giống như hòa âm tăng tới
tới mức cao trào, trong nháy mắt khiến hắn tỉnh táo lại.
Dưới chân Mộc Nột Chân Sách hoạt động, sử dụng bộ pháp tự do được Càn Kình truyền thụ, tiến hành tránh né.
- Muốn tránh sao?
Càn Kình cười khẽ, trực tiếp vận dụng Vạn Ảnh, xuất hiện ở phía sau Mộc Nột Chân Sách!
- Càn Kình, ngươi muốn làm gì?
Mộc Nột Chân Sách xoay người, mặt đã bị ấn sát ở trên mặt đất. Hắn muốn
phản kháng nhưng lực lượng kém hơn so với Càn Kình quá nhiều:
- Càn Kình thả ta ra!
- Thả muội ngươi!
- Lão tử là hoàng tử!
Mộc Nột Chân Sách liều mạng xoay người.
Cơ hội để đột phá vòng vây có thể thành công thực sự rất thấp. Mình đột
phá vòng vây chẳng qua là muốn xem thử có thể tìm được đội quân ma pháp
sư của đối phương hay không.