Càn Kình nhíu mày. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chẳng những có
thực lực cường đại mà nó còn cắm sâu vào lòng mọi người, khiến các mã
tặc cực kỳ tin tưởng vào gã.
- Ta mang hết đến đây.
Mộc Quy Vô Tâm lấy một cây búa to ra khỏi đấu giới, ánh sáng ảm đạm như
xác chết nhưng vẫn thể che giấu huy hoàng, uy nghiêm cây búa từng có.
Dị tiến tới hai bước, ngơ ngác nhìn rìu chiến to trong tay Mộc Quy Vô Tâm.
Dị nuốt nước miếng:
- Hồn . . . Hồn binh . . .
Đúng vậy! Dị chớp chớp mắt xác định không nhìn lầm, rìu chiến to trước
mắt gã chính là hồn binh thật sự. Chiến Sĩ bình thường nằm mơ đều chảy
nước miếng khao khát hồn binh!
Dị nhìn trạng thái hồn binh, phát ra một tiếng thở dài, đầu như bị vật
nặng ngàn cân đè chậm rãi lắc đầu, thương cảm. Dù thanh hồn binh không
thuộc về Dị nhưng gã thấy thương cảm vì hồn binh chết.
- Đáng tiếc . . . Hồn binh này đã chết.
Đặc Giao Phi không hề che giấu cô đơn trong mắt. Đối với Chiến Sĩ bình
thường thì dù gặp hồn binh không thuộc về mình cũng hy vọng nó sống, đó
là chìa khóa duy nhất cho Chiến Sĩ bình thường nhập thánh.
[CHARGE=4]
- Thanh hồn binh này chỉ ngủ say.
Càn Kình nhẹ vuốt búa, nói:
- Còn ngủ rất ngon. Ngủ say thế này đối với nó là một loại tích lũy, khi nó thức tỉnh có thể sinh ra uy lực càng mạnh hơn.
Ngủ say?
Dị và Đặc Giao Phi nghi hoặc nhìn nhau, muốn tìm ý nghĩa trong mắt đối phương.
- Nếu chỉ là ngủ . . .
Mộc Quy Vô Tâm cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Tiểu tử hãy mau đánh thức nó đi, ta nghe thấy nó kêu gọi ta. Mỗi buổi tối ta ôm nó ngủ đều nghe nó kêu gọi ta . . .
Ôm ngủ?
Càn Kình lại nhìn cây búa to trong tay, Mộc Quy Vô Tâm đại thúc không sợ lúc trở mình bất cẩn bị búa chém thành hai nửa?
- Vẫn chưa được.
Ngón tay Càn Kình gõ búa.
- Tại sao không được? Là đá mài đao không tốt sao?
Mộc Quy Vô Tâm mở đấu giới, hai tay ôm một khối đá to ra.
Dị, Đặc Giao Phi nhìn cục đá, ngẩn ngơ. Lưu Vân thạch? Bà nội cha nó!
Một khối to như vậy? Hồng Lưu Chiến Bảo Vĩnh Lưu thành giàu đến thế sao?
- Trước khi ta đi có đến nhà Lôi Địch một chuyến thuận tay chuyển tảng đá kia.
Càn Kình nhìn Lưu Vân thạch giúp ích cho tẩy phong thuật, lắc đầu, nói:
- Không phải vấn đề đá hay vũ khí mà là người.
- Người? Ta và thanh đấu binh này rất xứng.
- Không phải . . .
Càn Kình lắc đầu, nói:
- Ta đang chờ người.
- Chờ người?
Mộc Quy Vô Tâm khó hiểu nhìn Càn Kình, hắn đang chờ ai?
- Ta chờ nhóm Bất Nhị.
Càn Kình yêu quý vuốt rìu chiến, nói:
- Ta có nghiên cứu rồi, sử dụng hồn binh nhập thánh và Chiến Sĩ huyết
mạch dựa vào ưu thế bản thân đột phá khác biệt lớn nhất là ảnh hưởng
cảnh vật xung quanh. Bản thân hồn binh là tồn tại đặc biệt, khi nó dung
hợp với đấu hồn sẽ sinh ra trạng thái kỳ diệu, chỉ cần không phải Chiến
Sĩ nhập thánh đứng gần đó sẽ được ích lợi.
Mộc Quy Vô Tâm trợn to mắt liên tục gật đấu. Mấy ngày trước Mộc Quy Vô
Tâm từng nghe Lôi Địch nói qua chuyện này, bởi vì gã nhập thánh khiến
người có mặt trong sân bởi vì vậy trực tiếp thức tỉnh lực lượng huyết
mạch một lần.
- Đoạn Phong Bất Nhị sẽ đến đây sao?
Càn Kình cười nhìn Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Vốn ta không khẳng định bọn họ có đến đây không, nếu Vua mã tặc đã báo chuyện của ta cho các đại thế lực Vĩnh Lưu thành thì chắc chắn bọn họ
sẽ tìm đến.
- Khẳng định như vậy?
Dị khó tin nhìn Càn Kình. Chỗ này là đâu? Đoàn mã tặc tái ngoại, còn là bản bộ đoàn mã tặc lớn nhất!
Trong mắt người ngoài bước vào đây sẽ bị vô số mã tặc tập kích! Làm vậy không khác gì chơi trò tự sát.
Càn Kình cười nói:
- Chắc chắn.
- Nếu không thì . . .
Càn Kình lại bổ sung một câu:
- Ta không làm người cung cấp thuốc lá ngốc nghếch cho hắn nữa.
Dị nghe lời Càn Kình nói không hiểu ra sao. Chuyện gì vậy trời? Sẽ có
Chiến Sĩ biết rõ chạy đến sẽ chết nhưng vẫn lao tới vì thuốc lá? Không
còn mạng thì lấy cái gì hút thuốc?
- Vậy sao?
Dị nhìn hồn binh bên cạnh Mộc Quy Vô Tâm, đã xác định Càn Kình đúng là
có tư cách khiến Chiến Sĩ bình thường năng lực đấu hồn đỉnh giai nhập
thánh, nhưng gã chưa cam lòng làm cái bóng của Càn Kình.
- Hay là chúng ta đánh cuộc một phen?
- Cược?
Càn Kình giao hồn binh cho Mộc Quy Vô Tâm, nhìn hướng Dị.
Càn Kình hỏi:
- Đánh cuộc gì?
- Cược Đoạn Phong Bất Nhị trong miệng ngươi sẽ không đến.
Ánh mắt Dị toát ra khiêu khích, nói:
- Nếu hắn thật sự đến thì ta sẽ làm cái bóng của ngươi, ngươi hoàn thành tâm nguyện nhập thánh cho ta. Nếu hắn không đến thì ta không làm cái
bóng cho ngươi, ngươi giúp ta nhập thánh.
Càn Kình cười, cười rất vui vẻ ảnh hưởng mấy người bên cạnh cũng cười.
Càn Kình cười xong bình tĩnh nhìn Dị, nói:
- Ngươi, nhất định phải thua.
- Ta? Thua?
Dị hếch cằm, biểu tình kiêu ngạo nói:
- Chàng trai, có lẽ ngươi có năng lực độc đáo, thực lực không tệ nhưng
ngươi không biết rõ lòng người. Ta sống nhiều năm có chuyện gì, người
nào chưa từng gặp?
Biểu tình kiêu ngạo dần biến khinh thường, Dị nói:
- Vì ích lợi người suốt ngày bên nhau có thể trở mặt ngay đâm dao sau
lưng, vì sinh tốt có thể giết huynh đệ tốt mỗi ngày cùng nhau uống rượu
ăn thịt, giết chỉ để làm cơm ăn.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Dị, hỏi:
- Vậy rồi sao?
- Trên đời này . . .
Trong mắt Dị toát ra đau khổ, nói:
- Khó bắt nhất là lòng người, không đáng giá tiền nhất chính là niềm tin . . .
- Nhưng mà . . .
Càn Kình đổi đề tài, cười tủm tỉm nhìn Dị, nói:
- Ta không có hứng thú cá với ngươi.
Cái gì?
Đau khổ biến mất, thay thế là khinh thường trào phúng trong mắt Dị, gã nói:
- Hóa ra ngươi không dám cá với ta.
- Có làm cái bóng của ta hay không thì tùy ngươi.
Càn Kình đứng dậy, ngửa đầu xoay vai, nói:
- Ta sẽ không cầm tin tưởng cá cược với người khác, hơn nữa ngươi không
có tư cách cược với ta. Nếu ngươi không muốn chữa lành vết thương cũ,
không muốn nhập thánh thì ta cũng sao.
Dị nhìn chằm chằm Càn Kình. Mới rồi Dị nói nhiều tuy xen lẫn chút cảm
giác quá khứ trải qua, bên trong đa phần là kích thích, muốn khích thanh niên này xúc động đánh cuộc với gã.
- Thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng . . .
Càn Kình lắc ngón trỏ tay phải, nói:
- Ngươi không có tư cách cược với ta. Ngươi chỉ có lựa chọn làm hoặc
không làm, giống như khi ngươi ở tái ngoại giết người cướp bóc những
người bị ngươi cướp hoặc là chủ động dâng ra, hoặc bị cướp, không có lựa chọn nào khác.
- Ngươi . . .
Ngực Dị như có tảng đá lớn đè, muốn nói cái gì rồi lại không biết nên nói sao.
- A! Đúng rồi.
Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:
- Ta không giỏi kiên nhẫn, ngươi tốt nhất nhanh chóng quyết định đi. Nếu không chờ khi ngươi muốn làm cái bóng của ta thì ta đã mất hứng thú,
vậy thì ngươi từ từ đối kháng với Cửu Trùng Cửu Thảo Độc đi.
Cửu Trùng Cửu Thảo Độc? Dị trợn to mắt.