Tộc Lộ Tây Pháp gọi bảo thạch ngưng tụ trên trán là bảo thạch khởi nguồn ma chủng.
- Dưới tình huống bình thường, sau khi ma của tộc Lộ Tây Pháp Chết sẽ tan vỡ thành hư vô.
Càn Kình đứng trước xương Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn, tò mò sờ bảo thạch đen rực rỡ.
- Tại sao người này chết lâu rồi mà bảo thạch còn tồn tại?
Két!
Vang tiếng nổ điếc tai
Trong xương cốt ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ phát ra tiếng gầm
chói tai, lực lượng đấu khí mạnh mẽ bùng phát từ bộ xương, sọ não xám
trắng bỗng nở rộ sao sáu cánh màu đen nho nhỏ.
Trường kiếm hẹp dài nhanh như chớp đâm vào họng Càn Kình, vị trí hốc mắt đen ngòm trên đầu lâu phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Kiếm mỏng như điện giống rắn, trước khi ra tay không chút dấu hiệu.
Không khí bị kiếm mỏng xé rách phát ra tiếng rít như mãng xà thè lưỡi.
Trong phút chốc đại sảnh tăng khí lạnh, như ở trong cực dạ tại Cổ Hoang
Sa Hải, máu đóng băng.
Khoảnh khắc, Càn Kình dựng đứng lông tơ, chỗ cổ họng lạnh lẽo như bị
người tỏa định, kiếm đã đâm thủng. Trong một giây trái tim đập nhanh đến mấy chục lần.
Một kiếm đáng sợ, đấu khí khủng khiếp, càng đáng sợ hơn là ma không biết chết bao nhiêu năm đột nhiên ra tay.
Vong linh? Trước kia Càn Kình có nghe nói vong linh chỉ có trong chuyện
kể của Ngâm Du Thi Nhân, chết rồi đột nhiên vùng dậy tay vung đao kiếm
lại giết người.
Dù là trong Vô Tận thế giới, nơi tràn ngập bí ẩn quái dị, Càn Kình chưa từng thấy bộ xương chết rồi có thể nhúc nhích.
Càn Kình cảm thấy gai sống lưng, không chỉ kinh ngạc kiếm mỏng mà còn
hoảng loạn trước sự vật quái dị. Ai có gan lớn cỡ nào thấy người chết
đột nhiên làm như vậy không thấy rợn người mới lạ.
Trong một thoáng, Càn Kình đẩy đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu
lên đỉnh điểm, cơ bắp toàn thân rung nhanh, một thức Vạn Ảnh nhanh như
chớp chạy sang một bên vong linh. Trường kiếm mỏng đâm thủng tàn ảnh Càn Kình để lại.
Vù vù vù vù vù!
Tia sáng đỏ trong hốc mắt vong linh lóe sáng, khớp cổ chân xoay chuyển
phát ra tiếng răng rắc chói tai quái dị làm da đầu người tê dại, thân
thể xoay chuyển lại đối mặt Càn Kình, trường kiếm nhỏ hẹp đâm ra chỉ
hướng cằm dưới của Càn Kình.
Không di chuyển nhiều, chỉ xoay khớp xương chân chuyển đến hướng người
bình thường không làm được, nhanh chóng giải quyết vấn đề trông rất khó
khăn.
Đây là cái quái gì vậy trời? Càn Kình chưa ổn định thân thể, thấy cổ
chân ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ chuyển động kinh người, lật cổ tay lấy nửa tấm thuẫn từng chắn Hủy Diệt Ma Nhãn ra khỏi đấu giới, va
chạm với kiếm đâm tới.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại va nhau, hỏa hoa văng khắp nơi. Trường kiếm nhỏ hẹp va
chạm vào nửa tấm thuẫn, xung lực mạnh mẽ khiến thân kiếm mỏng nhỏ biến
thành hình trăng khuyết, đấu khí xuyên thấu tấm thuẫn va chạm với đấu
khí của Càn Kình, nghiền nát tay áo y phục chiến đấu Càn Kình mới thay.
May là Càn Kình có ý thức đấu tâm, nếu không thì thật sự không đỡ nổi
đấu khí trùng kích. Càn Kình nhướng mày nhìn thân thể đối thủ, mắt bỗng
sáng lên, hắn ngồi xổm xuống lại phát động Vạn Ảnh.
Đối thủ bỗng nhiên biến mất, đầu Chiến Sĩ vong linh răng rắc quẹo một
trăm tám mươi độ chuyển hướng sau lưng, phần eo chạy thẳng đến cổ cũng
vặn chuyển hướng, kiếm mỏng lại đâm hướng Càn Kình chưa kịp đứng vững.
Vù vù vù vù vù!
Khoảnh khắc trường kiếm đâm vào cái bóng thì trán Càn Kình chảy mồ hôi
xuất hiện sau lưng Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ. Càn Kình bất
chấp hai tay đau đớn, từ đằng sau vươn ra bắt chặt xương tay của đối
thủ, đôi chân nhảy lên kẹp xương đùi đối thủ. Cơ bắp toàn thân Càn Kình
nhanh chóng trướng to, dùng sức.
Nhược điểm! Cánh tay Càn Kình kiềm xương tay đối phương dùng sức duỗi ra ngoài. Đấu khí này rất mạnh rồi lại cho bộ xương Chiến Sĩ huyết mạch
Đọa Lạc Thiên Sứ cường đại thức tỉnh lục giai một nhược điểm lớn. Mới
nãy khi trường kiếm đâm vào nửa tấm thuẫn, nhược điểm lộ rõ rành rành.
Đấu khí đúng là cực kỳ cường đại, nếu Càn Kình không có ý thức đấu tâm
thì đúng không thể đối kháng cùng quái vật này. Nhưng nó có một điểm
yếu, đó là lực lượng. Thứ này không có cơ bắp, tuy rằng toàn thân tự do
xoay chuyển mà không sợ trật khớp này nọ nhưng cũng bởi vì không có cơ
bắp khiến lực lượng của nó chỉ bằng người thường. Nếu không phải đấu khí sinh ra sức bấty lực phá hoại cao thì uy lực của quái vật này sẽ yếu
rất nhiều.
Không có cơ bắp, sức chống đỡ da và gân, xương cốt nối với nhau...
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Xương tay vong linh Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ từng chút một bị rút khỏi thân thể.
Két!
Lại một tiếng chói tai vang lên, thi thể Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn phát ra
lần phản kích cuối cùng, đầu răng rắn hoàn toàn xoay lại, cái đầu mang
theo bảo thạch khởi nguồn ma chủng màu đen mạnh va chạm.
So đầu ai cứng? Cổ Càn Kình duỗi ra sau đập mạnh vào ma pháp trận lấp lánh ánh sáng đen trên đầu Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.
Rầm!
Răng rắc!
Đầu lâu trắng cũ kỹ có một vết nứt, rạn nước lan nhanh bốn phía. Chớp
mắt có trăm ngàn lằn ranh đen, cuối cùng rắc một tiếng vỡ vụn rớt xuống
đất.
Mới nãy bộ xương còn nhảy nhót mỗi kiếm muốn lấy mạng người giây tiếp theo thành xương trắng rơi đầy đất.
Leng keng keng...
Trường kiếm nhỏ hẹp rớt xuống đất vang thanh âm giòn vang nói cho Càn
Kình đây không phải là ảo giác mà là thật sự tồn tại. Mới rồi Càn Kình
cùng một bộ xương không biết chết bao năm đánh kịch liệt.
- Cái này...
Càn Kình nhìn xương đầy đất, thở hổn hển. Trong vòng một ngày liên tục
đấu mấy trận, toàn là trong tình huống thân thẻ bị thương, cứ đánh tiếp
như vậy cho dù thân thể lành lại thì e rằng đời này Càn Kình đừng mong
tiến lên cảnh giới càng cao.
Rốt cuộc có chuyện gì? Càn Kình nhìn mấy chục khối sọ não đầy đất, trận
sao sáu cánh phồn ảo màu đen. Càn Kình phân biệt nửa ngày, nhận ra tri
thức minh văn mình học được không thể giải mã ma pháp trận quái dị trước mắt.
- Nhớ kỹ, phải nhớ kỹ.
Càn Kình gắn lại sọ não, ngón tay khó khăn vẽ từng ký hiệu ma pháp trận, ghi nhớ lớn nhỏ.
Minh văn là một ngành học rất phức tạp và quái dị.
Cùng ký hiệu, lớn nhỏ khác nhau, vị trí đặt khác nhau, dùng trên tài
liệu khác nhau thì phát huy tác dụng là ba loại kết quả hoàn toàn khác
biệt.
Không thể sai lệch một ly! Sai một chút thì chạy vào Vô Tận thế giới hỏi cũng sẽ nhận đáp án sai.
Càn Kình nhớ kỹ trận đồn ma pháp trận sao sáu cánh, hắn lắc mạnh đầu.
Miễn cưỡng ghi nhớ lại bằng trí tuế trong tình huống không có chút cơ sở nào thật là công tác mệt nhọc.
Càn Kình nhặt kiếm mỏng lên, tay đè mũi kiếm cong thành hình trăng tròn, nhẹ thả ngón tay. Thân kiếm 'tưng' một tiếng bắn thẳng trở về, rung
nhanh như có mấy chục thanh kiếm chồng lên nhau.
- Kiếm tốt, chất liệu tốt!
Trừ mũi kiếm va chạm với nửa tấm thuận hơi lục ra, toàn thân kiếm cơ hồ
không có bất cứ tỳ vết, hơn mười loại tài liệu kim loại cao đẳng đúc ra
coi như là một thanh đấu binh cửu giai gần với đấu binh đỉnh giai thập
giai.
- Đáng tiếc không phải là hồn binh.
Càn Kình lắc đầu cất kiếm vào trong đấu giới, định giành cho Thiết Khắc sử dụng.