- Sáng tạo?
Càn Kình nghi hoặc. Càn Kình hoàn toàn không biết làm sao có được đấu kỹ này, hắn không tự học thì làm gì có sáng tạo?
- Chắc ngươi có cách tu luyện đấu khí riêng của mình đúng không?
Ngón tay Âu Lạp Khắc như mũi đao vạch đường đấu khí đi trên mặt đất.
Trước nay Âu Lạp Khắc vẽ nhanh như bay lần đầu tiên chú ý, cẩn thận vẽ, ngẫu nhiên dừng lại suy ngẫm rồi vẽ tiếp.
Mắt Càn Kình chớp lóe tia sáng rung động hơn cả giật mình. Đây chẳng
phải là cách Phong Vân đấu khí hành động? Làm sao đại thúc biết được?
Không lẽ hiểu trong đống đấu tự rối nùi?
Bí pháp đấu khí một trăm lẻ tám đấu khiếu, mỗi một bộ đều rất phức tạp, Âu Lạp Khắc vẽ một lúc chưa xong đã ngừng lại.
Âu Lạp Khắc nói:
- Ta đại khái hiểu bộ đấu khí này, cũng hiểu suy nghĩ người sáng tạo ra nó.
- Người dạy cho ngươi bộ đấu khí này không có dạy bất cứ đấu kỹ gì đúng không?
Càn Kình bản năng gật đầu. Tuy Càn Kình biết Âu Lạp Khắc đại thúc hiểu
đấu khí đến mức làm những người nghiên cứu đấu khí trong Chân Sách hoàng triều đập đầu tự sáng nhưng gã nêu câu hỏi quá rung động, như từng
trông thấy.
- Không phải hắn không muốn dạy ngươi mà là không có gì cần dạy.
Âu Lạp Khắc ngẩng đầu, nói:
- Nếu hắn dạy đấu kỹ cho ngươi thì có lẽ giúp ngươi tăng tiến nhanh
trong thời gian ngắn, tuy nhiên dễ làm ngươi định hình, giống như hắn
phát triển sau này.
Càn Kình nghe ù ù cạc cạc.
- Nói đơn giản là bắt đầu từ ngày ngươi học đấu khí này thì đã đi lên con đường đặc biệt.
Âu Lạp Khắc lạnh nhạt nói:
- Đoàn đấu kỹ này mới hình thành không lâu đúng không?
Càn Kình lại gật đầu. Trước kia Càn Kình chưa từng thấy đấu tự đó tồn tại.
- Bộ đấu khí ngươi học cũng là sống.
Cũng là sống? Càn Kình ngẩn người, ý Âu Lạp Khắc nói không phải duy nhất? Sống là có ý gì?
- Bản thân đấu khí của ngươi mang theo một bộ đấu tự, nhưng mỗi người tu luyện đấu khí cuối cùng sinh ra đấu kỹ khác nhau.
Âu Lạp Khắc thản nhiên nói:
- Bình thường tu luyện đấu khí chính là đấu khí, ngưng luyện đấu kỹ chính là đấu kỹ.
Càn Kình gật đầu, dù trong Chân Sách hoàng triều hay Ma tộc, Man tộc đều có đạo lý như nhau.
- Đấu khí của ngươi có công năng tự học nên ta mới nói nó là sống.
Âu Lạp Khắc cười khen không dứt miệng:
- Nó thông qua ngươi chiến đấu, thông qua đấu kỹ ngươi học từng chút một hấp thu, tổ hợp hình thành bộ đấu kỹ chưa từng có, bao gồm người truyền đấu khí cho ngươi đều không thể học tập.
- Cái gì?
Càn Kình ngơ ngác nhìn Âu Lạp Khắc, đáp án này khiến người cực kỳ giật mình.
- Đúng vậy. Nó đã hình thành sơ bộ rồi.
Âu Lạp Khắc búng tay nói:
- Bộ đấu khí này có giá trị cố định, khi ngươi họ chất đấu kỹ vượt qua
giới hạn nhất định, trong tình huống có đấu tâm sẽ tự động bắt đầu sinh
thành đấu kỹ. Tuy số lượng tu luyện đấu kỹ của ngươi không nhiều nhưng
về chất thì . . . Ha ha ha ha ha ha!
Càn Kình ngẩn người, cũng cười. Đấu kỹ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang,
đấu kỹ Phá Địa Trảm, đấu kỹ thánh giai Tiềm Lôi, Khôn đấu kỹ có cái nào
không phải là đấu kỹ thánh giai? Cộng với Thăng Phong Thập Bát Chuy nhìn sao cũng là vượt trên đấu kỹ thánh giai, về chất đúng là đủ để gia tộc
mười huyết mạch rung động.
Càn Kình cực kỳ tò mò nhìn Âu Lạp Khắc, nói:
- Vậy nó sẽ sinh thành cái gì?
- Sinh thành cái gì?
Âu Lạp Khắc chồng cằm lộ biểu tình tò mò, nói:
- Ta cũng rất muốn biết nó sẽ sinh ra đấu kỹ gì. Bây giờ nó còn trong
giai đoạn sinh trưởng, cần nhiều đấu kỹ tưới. Mặc kệ có phải là đấu kỹ
thánh giai hay không, càng nhiều đấu kỹ càng tốt cho nó trưởng thành.
Chắc người lúc trước dạy đấu khí này cho ngươi từng kêu ngươi cố gắng
tập luyện các loại đấu kỹ đúng không?
Càn Kình liên tục gật đầu. Lúc trước Càn Kình không muốn sớm rời khỏi Tứ Quý sơn cốc nhưng bị sư phụ ra lệnh phải đi, bây giờ hắn mới hiểu ý của sư phụ.
- Có một điều có thể khẳng định là bộ đấu khí này sẽ tự động phân biệt
ra ưu điểm, khuyết điểm trong đấu kỹ. Nó chỉ lấy đi ưu điểm bản năng tổ
hợp, cuối cùng hình thành thứ quái dị gì thì ta cũng không biết.
Âu Lạp Khắc thở dài xong vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nhưng ta rất muốn biết cuối cùng nó có bộ dạng, năng lực gì.
Tự động phân biệt ưu khuyết điểm? Càn Kình thấy thật hoang đường. Không
lẽ hôm Càn Kình ở Tứ Quý sơn cốc, sư phụ nói khiêu chiến Chiến Sĩ huyết
mạch không hoàn toàn là khoác lác?
- Đúng là thiên tài thiết kế.
Âu Lạp Khắc liên tục khen:
- Đây là thiết kế ngu ngốc nhất ta từng thấy.
- Thiên tài thì tại sao là ngu ngốc?
Càn Kình khó hiểu nhìn Âu Lạp Khắc.
- Thiên tài là vì đấu khí này mang đến hiệu quả.
Âu Lạp Khắc cười nói:
- Ngu ngốc là bởi vì tu luyện được bộ đấu khí này không thể dùng gian
khổ để hình dung mà là hai chữ tàn nhẫn. Nếu không thể chịu nổi đau khổ
tàn nhẫn kia thì dù có học đấu kỹ này cũng không cách nào lên đỉnh thật
sự.
- Nói thẳng ra là!
Âu Lạp Khắc búng ngón tay nói:
- Bộ đấu khí này có thể nói là lão hoàng ngưu đấu khí. Người tập luyện
nó phải chịu đủ khổ, cố gắng, bất chấp tất cả liều lĩnh. Đối diện gian
khổ, cố gắng nếuh ơi lùi bước thì không thể đạt đến đỉnh, không cách nào tu luyện ra uy lực thật sự của nó, nhưng mà . . .
Âu Lạp Khắc nhún vai nói:
- Dù sao là người sống tu luyện đấu khí, có suy nghĩ. Con người khi đối
diện cố gắng rất có thể sẽ lùi bước, nhiều người nói chính mình không sợ chịu khổ, một lần chịu khổ không sợ nhưng mười lần, một trăm lần thì
sao? Đặc biệt là thấy mình cố gắng không bằng kẻ trời sinh có điều kiện
tốt. Lực lượng huyết mạch một lần thức tỉnh huyết mạch là vượt qua mình, có ai không nản lòng? Con người đều sợ chịu khổ, không ai thích khổ.
Càn Kình gật đầu. Không ai thích chịu khổ nhưng đối diện người bẩm sinh
có ưu thế, từ khi sinh ra đã đẻ bọc điều, nếu mình không cố gắng, nếu từ bỏ thì càng không thể đến gần bọn họ.
Làm người không chỉ vi chính mình! Phụ thân, người yêu, thậm chí là con cháu mai sau, không thể không ăn khổ.
- Con người nếu sợ chịu khổ thì không cách nào đạt đến yêu cầu tu luyện
đấu khí này, tất nhiên không thể phát huy ra uy lực cực hạn thật sự.
Âu Lạp Khắc hỏi ngược lại Càn Kình:
- Ngươi có thấy bộ đấu khí này rất ngu không?
Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn Âu Lạp Khắc.
- Được rồi, về bộ đấu kỹ này ta cho ngươi hai lời khuyên.
Âu Lạp Khắc chống cằm nói:
- Thứ nhất, ngươi học được nhiều đấu kỹ cường đại thì nó rất rườm rà, có lẽ sẽ lạc mất, cả đời này ngươi chỉ thấy mớ bòng bong. Cho nên ngươi
phải từ những đầu sợi tìm ra một điểm, chỉnh lý nó. Con người . . .
Càn Kình cười tiếp lời Âu Lạp Khắc:
- . . . Cần dựa vào chính mình.
Trong Vô Tận thế giới mỗi lão sư lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần, Càn Kình mới nghe mở đầu đã biết ngay.