Hai Chiến Sĩ tập trung vào Bích Lạc, sợ thiên tài Ma Pháp Sư trong
tin đồn không xuất hiện làm hiệu trưởng đại nhân mỗi ngày càng nóng nảy
hơn biến mất trước mặt bọn họ.
Còn bốn người khác thì hai Chiến
Sĩ thật sự không nghĩ ra có lý do gì đi quan tâm họ. Bốn Chiến Sĩ trẻ
tuổi thoạt trông không có gì đặc biệt, không chừng bọn họ là trợ thủ cho Ma Pháp Sư thiên tài này.
Càn Kình nhún vai không để bụng. Bởi
vì Hoàng Tuyền nên lúc Bích Lạc thi làm kinh động nhiều người. Hội
trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp tự mình gửi thiệp mời, hy vọng Bích Lạc sẽ tham gia vào Ma Pháp Tháp, chỉ cần nàng tham gia liền cho địa vị chấp
sự. Nghiệp đoàn ma pháp ở hành tỉnh khác cũng gửi lời mời, đồn rằng tổng công đoàn đều định gửi thiệp mời.
Ma Pháp Sư thiên tài như vậy được cả nghiệp đàon ma pháp chú trọng chứ nói gì đến hai đệ tử Chiến Sĩ còn ở trường?
Chinh Phạt Chiến Tranh học viện chiếm diện tích khổng lồ, bởi vậy vị trí xây
dựng không ở trong Vĩnh Lưu thành mà là ngoại thành nhưng không xa. Từ
chỗ cao nhìn xuống trông như bên cạnh Vĩnh Lưu thành có một tòa tiểu
thành đồ sộ.
Xuyên qua mấy con đường nhỏ, mọi người đi mười mấy
phút cuối cùng tổng thấy kiến trúc nhà lầu rất bình thường. Gió mưa để
lại dấu vết thời gian trên kiến trúc, nhìn liền biết đã sử dụng nhiều
năm.
Một Chiến Sĩ đi ở phía trước cứ quay đầu lại nói:
- Nơi này là phòng làm việc của lão sư Chinh Phạt Chiến Tranh học viện chúng ta.
- Nơi này chính là...
Chợt có tiếng gầm phát ra từ gian phòng làm việc nào đó từ lầu một:
- Ta mặc kệ trong nhà các ngươi có chuyện gì, ta không cần nghe giải thích. Các ngươi nhập học muộn là sai!
Càn Kình nhướng mắt nhìn văn phòng kia. Một Chiến Sĩ nam tóc vàng, trung
niên, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt kiêu ngạo ngang ngược răn dạy ba đệ tử
Chiến Sĩ trẻ tuổi.
Hai đệ tử Chiến Sĩ dẫn đường nghe tiếng rống này thì nụ cười đông cứng trên mặt, mắt nhìn Bích Lạc.
Hai đệ tử Chiến Sĩ cùng bước ra, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta chờ ở đây một chút, chờ Mặc Tác Côn Tất lão sư giải quyết xong thì vào trong.
Văn phòng yên lặng, ba Chiến Sĩ trẻ tuổi mặc y phục đệ tử Chiến Sĩ Chinh
Phạt Chiến Tranh học viện im lặng móc một túi kim tệ nhỏ ra khỏi ngực,
lặng lẽ đặt trên bàn làm việc của Mặc Tác Côn Tất.
Mặc Tác Côn
Tất hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tức giận liếc túi kim tệ trên bàn, duỗi tay ra quen thuộc cầm túi tiền lên, tùy tay mở ra xem, vẻ mặt âm
trầm tức giận nhanh chóng biến mất. Không khí văn phòng vốn nặng nề biến mất theo nụ cười của Mặc Tác Côn Tất.
- Thôi, nghĩ tình các ngươi vi phạm lần đầu, làm lão sư như ta không thể lỡ tiền đồ của các ngươi.
Mặc Tác Côn Tất cẩn thận cất túi vàng, khẽ thở dài:
- Mới nãy ta răn dạy các ngươi cũng là vì tốt cho các ngươi. Hy vọng các ngươi hiểu cho nỗi khổ của lão sư.
Ba đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi liên tục gật đầu. Mặc Tác Côn Tất lấy ấn chương từ hộc bàn ra, ấn dấu hiệu vào bảng thân phận của ba người.
Mặc Tác Côn Tất nói:
- Được rồi, lần sau chú ý.
Ba đệ tử Chiến Sĩ gật đầu như gà mổ thóc, đi ra khỏi phòng. Càn Kình nhíu mày, đây là lão sư kiểu gì? Mới nãy Mặc Tác Côn Tất...
- Ta đã nói mà, chỉ cần cho hắn kim tệ thì không có chuyện gì hết.
- Bà nội nó! Mặc Tác Côn Tất này giống y như lời đồn, bắt nhược điểm liền vòi tiền đệ tử. Rõ ràng chúng ta làm theo nội quy trường học...
- Thôi! Mặc Tác Côn Tất chính là loại người này, hắn không cần biết chúng ta có làm theo nội quy không. Không nhớ lần trước có một học sinh quyết làm theo nội quy trường học sao? Kết quả bị Mặc Tác Côn Tất kiếm cớ
muốn kiểm tra học viên đó, đánh đệ tử kia bị thương nằm liệt trên giường hơn hai tuần.
Càn Kình nghe ba đệ tử Chiến Sĩ đi ngang qua nhỏ
giọng đối thoại, lại nhìn Mặc Tác Côn Tất ngồi trong phòng đếm kim tệ.
Vì kiếm tiền mà đánh đệ tử?
Mặc Tác Côn Tất nhướng mắt, thanh âm kênh kiệu lại phát ra:
- Ai ở ngoài cửa?
Đệ tử Chiến Sĩ đi phía trước nhất vội vàng chạy đến trước cửa cúi đầu nói:
- Lão sư, có mấy học viên mới vì có chuyện nên trễ thời gian nhập học, ta mang bọn họ...
Khóe môi Mặc Tác Côn Tất nhanh chóng nhếch cao:
- Học viên mới trễ thời gian nhập học?
Ý cười từ khóe môi nhanh chóng lan đến khóe mắt, sau đó là vẻ mặt cực kỳ
tức giận, Mặc Tác Côn Tất giơ cao tay đập xuống bàn học phát ra tiếng nổ chói tai.
Mặc Tác Côn Tất rống to:
- Quá kỳ cục! Kêu bọn họ đi vào! Không! Không cần vào, kêu chúng cút đi!
Đệ tử Chiến Sĩ dẫn đường co rụt cổ, nổi can đảm nói:
- Lão sư...
- Đừng cầu tình cho bọn họ! Là Chiến Sĩ và Ma Pháp Sư, quan trọng nhất
chính là tuân thủ kỷ luật. Khai giảng mấy ngày rồi mà bây giờ mới đến?
Mặc Tác Côn Tất mạnh vung vẩy cánh tay nói:
- Học viên giỏi giang gì? Chinh Phạt Chiến Tranh học viện chúng ta không
thu đệ tử như vậy! Thư tuyển nhận của các ngươi đã quá hạn!
- Lão sư...
- Ngươi còn cầu tình cho bọn họ?
Mặt Mặc Tác Côn Tất như quan tài nhìn chằm chằm vào đệ tử Chiến Sĩ dẫn đường mấy giây.
Mặc Tác Côn Tất khẽ thở dài:
- Thôi, để bọn họ vào đi. Ta nhìn xem bọn họ có tiềm năng gì, có hiểu đạo lý làm người hay không?
Đạo lý làm người? Càn Kình cười cười, là âm thầm tặng quà đúng không?
Mặc Tác Côn Tất nhìn bốn Chiến Sĩ, một Ma Pháp Sư đi vào phòng, ánh mắt
kinh ngạc, thầm lấy làm lạ vì bình thường đệ tử Chiến Sĩ nghe gã thét ra lửa thì sẽ sợ hãi ngoan như con dê con. Tại sao hôm nay bốn đệ tử Chiến Sĩ này không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại trông Ma Pháp Sư sợ run.
Thôi, mặc kệ nó. Khóe môi Mặc Tác Côn Tất cong lên nụ cười tự tin, những đệ
tử Chiến Sĩ rất có thể là làm bộ bình tĩnh. Bây giờ chỉ cần hù sợ đệ tử
Ma Pháp Sư là mấy đệ tử Chiến Sĩ cũng run theo.
- Ngươi! Đúng vậy, chính là ngươi!
Mặc Tác Côn Tất giơ tay chỉ vào Bích Lạc, ngón tay suýt đụng trúng vành nón ma pháp cua nàng.
- Ngươi làm sao vậy? Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Ngươi chỉ
cầm được thư tuyển nhận, chưa tính là đệ tử thật sự của Chinh Phạt Chiến Tranh học viện! Theo quy tắc của học viện thì ta có thể từ chối đóng
dấu nhập học cho ngươi! Nhưng mà...
Mặc Tác Côn Tất đổi giọng, chậm rãi ngồi xuống ghế, ngón tay nhẹ xoay một Càn Kình, tập trung chú ý vào kim tệ.
Mặc Tác Côn Tất dài giọng nói:
- Nhưng mà... nhưng mà...
Bích Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, không dám thở mạnh.
Mặc Tác Côn Tất dài giọng vài tiếng thấy đệ tử Ma Pháp Sư cứ nhìn mặt đất,
không thèm để ý tới gã, thế là vẻ mặt mới dịu đi lại cứng ngắc.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đây! Đối diện lão sư trưởng bối mà ngươi
có thái độ gì vậy? Giao thư báo nhập học của ngươi đây, sang năm thi lại đi!
Càn Kình nín cười nhìn Bích Lạc từng chút một lấy ra thư báo nhập học. Phản ứng vừa rồi của hai đệ tử Chiến Sĩ từ măt khác có thể
nói đại biểu cho phản ứng Chinh Phạt Chiến Tranh học viện đối với Bích
Lạc. Lão sư ham tiền này muốn lấy tiền của Bích Lạc?