- Kiên trì cần có nghị lực.
- Nghị lực ở ta, nghị lực ở người.
Trong ánh mắt Càn Kình chớp động rất thưởng thức, nhìn chằm chằm vào Bích Lạc đang ngồi thiền cách đó không xa.
- Nghị lực không phải là vạn năng...
Thủy Liên Doanh khẽ lắc đầu, ánh mắt dường như thông cảm nhìn Bích Lạc:
- Lãng phí tính mạng mà thôi...
Càn Kình nhíu mày. Bích Lạc đang ngồi thiền, chợt mở mắt, đôi mắt sáng như sao. Giọng nói có phần rụt rè chậm rãi vang lên trong sơn động:
- Có lẽ ta thật sự không có thiên phú...
Ánh sáng trong mắt Bích Lạc có chút yếu đi, nhưng sau đó lại lộ ra sự tự tin chưa từng thấy trước đó. Ngay cả trong giọng nói rụt rè của nàng cũng có thêm vài phần kiên định:
- Nhưng ta sẽ vẫn cố gắng. Ta nhất định phải trở thành một ma pháp sư vĩ đại.
- Ừ! Nhất định!
Bích Lạc giống như đang an ủi mình, dùng sức gật đầu. Chiếc mũ pháp sư thật lớn lắc lư. Giọng nói rụt rè nhỏ như tiếng muỗi kêu lại từ phía dưới mũ pháp sư truyền ra. Chỉ có điều lúc này giọng nói của nàng quá nhỏ, nhỏ đến mức Thủy Liên Doanh căn bản không nghe được. Nếu không phải Càn Kình đang chú ý Bích Lạc cũng thiếu chút nữa bỏ qua tiếng nàng lẩm bẩm.
- Vì tỷ tỷ, ta nhất định phải trở thành một ma pháp sư vĩ đại!
Trong sơn động mờ tối, Càn Kình thấy đôi mắt sáng chợt ngân ngấn nước mắt. Hàm răng khẽ cắn vào đôi môi nàng, lộ ra một sự quật cường khó có thể nói rõ, hoàn toàn trái ngược với sự rụt rè nhút nhát của nàng từ trước tới nay.
Thủy Liên Doanh nhìn Bích Lạc khẽ mỉm cười, lắc đầu, không nhắm mắt tập luyện đấu lực trong cơ thể nữa. Nàng thì thầm dường như đang nói với chính mình:
- Ta đã từng vô cùng nỗ lực, nhưng... nếu như nỗ lực thật sự có thể thay đổi tất cả, ta không phải chỉ có năng lực như ngày hôm nay.
Đã từng?
Càn Kình cũng lắc đầu. Đã từng nỗ lực đại biểu cho bỏ qua. Ngươi không kiên trì tới cùng, làm sao biết nỗ lực đến cuối cùng có thể thay đổi được điều gì hay không?
- Cảm ơn...
Trong sơn động, tiếng Bích Lạc nhỏ như tiếng muỗi kêu truyền tới trong tai Càn Kình. Hắn có thể thấy trên môi nàng thoáng hiện ra nụ cười cảm kích.
Càn Kình gãi đầu, nhìn Bích Lạc cách đó không xa, lại sờ ma hạch trong người.
“Vì tỷ tỷ... “
Trong đầu Càn Kình hồi tưởng lại tiếng nói khe khẽ của Bích Lạc trước đó không lâu. Trước mắt hắn lại xuất hiện cảnh phụ thân còng lưng xuống:
- Ta vì phụ thân, nàng vì tỷ tỷ...
- Quên đi! Lại nói, ta ngồi thiền cũng không cách nào cảm nhận được tinh thần lực. Những ma hạch đối với ta mà nói cũng không dùng được.
Càn Kình đứng dậy từng bước một đi về phía Bích Lạc, lấy từ trong người ra hai viên ma hạch của Tinh Linh ba tay da xanh lục và bán nhân mã, lặng lẽ đưa tới trước mặt nàng nhỏ giọng nói:
- Nàng ngồi thiền cầm theo cái này. Có lẽ nó sẽ có chút trợ giúp đối với nàng.
- Cái này...
Trong sơn động nho nhỏ, trong giọng nói rụt rè của Bích Lạc mang theo một chút kinh ngạc nói không nên lời. Đôi môi anh đào thoáng mở, ngơ ngác nhìn ma hạch trong tay Càn Kình. Thân thể nhỏ nhắn của nàng thoáng run rẩy, khiếp sợ.
Ma hạch! Đây là ma hạch! Cho dù là học viên ma pháp trong học viện hệ ma pháp tốt nhất cũng không có ma hạch của riêng mình! Trong truyền thuyết, chỉ có học viên ma pháp có tiền đồ nhất trong học viện cao cấp và thành viên cao cấp của nghiệp đoàn ma pháp mới có thể nắm giữ ma hạch.
- Cầm đi.
Càn Kình nắm lấy bàn tay mềm mại của Bích Lạc, đặt hai viên ma hoạch có hơi nặng vào trong tay nàng:
- Nếu có một sự nỗ lực như của nàng, đó là một chuyện rất hạnh phúc.
- Cái này quá đắt...
Càn Kình phất tay một cái cắt đứt giọng nói mang theo ba phần rụt rè, bảy phần sốt ruột của Bích Lạc: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Đối với một chiến sĩ thuần túy như ta mà nói, ma hạch thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có giá trị, sao có thể nói là đắt? Chờ sau khi nàng trở thành ma pháp sư vĩ đại, đứng sau lưng ta chống đỡ một hồi, là được rồi.
Hai tay Bích Lạc đỡ ma hạch, ngơ ngác nhìn hai viên ma hạch lập lòe hắc quang. Ngay cả ma pháp bào rộng thùng thình cũng không cách nào che giấu được sự kích động run rẩy của nàng.
Có kiên trì, có chấp nhất, không có nghĩa là không nảy sinh hoài nghi đối với mình. Mấy năm nay Bích Lạc dùng mọi cố gắng lớn nhất, nhưng về phương diện ma pháp, gần như hoàn toàn không có tiến bộ, cũng không phải chưa từng hoài nghi chính mình. Chí có một niềm tin trước sau vẫn giúp nàng chịu đựng. Đó là vì tỷ tỷ nàng, Hoàng Tuyền! Ta muốn làm cho tỷ tỷ thấy, Bích Lạc sẽ không khiến tỷ tỷ mất mặt.
Hai viên ma hạch đại biểu cho cái gì? Bích Lạc lặng lẽ cất ma hạch của bán nhân mã, hai tay cầm ma hạch của Tinh Linh ba tay da xanh lục, sau đó tiến vào trạng thái ngồi thiền. Tinh thần lực tương đối yếu ớt được nàng truyền vào trong ma hạch, mà không phải là nhận biết nguyên tố ma pháp xung quanh.
Nguyên tố ma pháp hội tụ ở trong ma hạch, sau khi có chút tinh thần lực tiến vào trong, sinh ra một chút rung động, giống như một mặt hồ yên tĩnh bị một hòn đá ném vào, xuất hiện những dao động lan tỏa, chúng được tinh thần lực quấn quanh bắt đầu va chạm chấn động...
Tinh thần lực lớn!
Bích Lạc cảm nhận tinh thần lực này dừng lại không tiến lên, nhưng dưới sự trợ giúp của ma hạch, một lần nữa bắt đầu có một chút sinh động đi tới, mí mắt không ngừng động.
- Ma hạch? Đó là ma hạch!
Thủy Liên Doanh khiếp sợ không hiểu nhìn Càn Kình. Nếu lấy thứ này ra, tiến hành trao đổi hoặc dứt khoát bán đấu giá, đối với bất kỳ một chiến sĩ nào cũng có được một sự bổ sung đặc biệt lớn. Không ngờ hắn lại cứ như vậy tặng cho người khác? Hơn nữa còn đưa cho một học viên ma pháp như vậy? Lẽ nào hắn không biết, một học viên ma pháp ưu tú, có thể từ sự trợ giúp trong ma hạch, phát triển vượt xa so với Bích Lạc sao?
Thủy Liên Doanh thực sự không cách nào hiểu được suy nghĩ của Càn Kình thế nào. Lẽ nào vì cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn phẫn nộ xông lên đầu, mê muội làm ra hành động như vậy?
Bích Lạc cầm ma hạch này trong tay, những nguyên tố ma pháp kia bị nàng kích động, phần lớn cũng không thể bị nàng hấp thu, trái lại sẽ tiêu tan trong không trung. Thật quá lãng phí!
Càn Kình trở lại đống cỏ khô, lấy mũ ma pháp của mình ra. Hắn cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Thủy Liên Doanh, trong miệng thì thầm nói:
- Chỉ cần ngươi không bỏ qua, thế gian này sẽ không bỏ rơi ngươi. Khi ngươi lựa chọn buông tha, cánh cửa thành công đã bị ngươi tự tay đóng lại. Mặc dù có cảnh ngộ thần kỳ lướt qua bên cạnh ngưfơi, ngươi cũng không cách nào phát hiện ra nó. Bởi vì, ngươi đã bỏ qua...
Trong sơn động lại trở nên yên tĩnh. Bích Lạc tiếp tục ngồi thiền. Càn Kình cũng đội mũ “ngủ”. Chỉ còn lại Thủy Liên Doanh ngơ ngác nhìn Càn Kình, trong đầu vẫn vang vọng tiếng nói chuyện trước đó không lâu.
- Không ai buông tha ngươi, là chính ngươi bỏ qua mình...
Thủy Liên Doanh lẩm bẩm tự nói, hồi tưởng lại tất cả mọi điều xảy ra trên con đường tiến lên chiến sĩ của mình.