Anh tài như Càn Kình nếu có
thể gia nhập vào Chiến Đường, không thể nghi ngờ gì, điều đó có thể tăng cao hình tượng của Chiến Đường. Nhưng hắn lại lựa chọn đối kháng với
Càn Chiến Huyền!
Hôm nay, Càn Chiến Huyền đã phái người tìm tới! Giết chết Càn Kình, sẽ
đưa cho Chiến Đường rất nhiều đấu kỹ dành cho chiến sĩ bình thường. Đây
đều là những đồ tốt do Càn gia tìm kiếm sưu tầm từ khắp nơi!
Hôm nay, Chiến Đường cố gắng thực hiện chủ trương trở thành phe phái phụ thuộc vào chiến sĩ huyết mạch. Bởi vì Lôi Địch chết chiếm thượng phong, rất sợ Càn Chiến Huyền lấy lý do Lôi Địch khiêu chiến với vinh quang
của Càn gia, sẽ tới Chiến Đường gây phiền toái.
Tuy rằng biết rõ Càn Chiến Huyền sẽ không quá phận, nhưng Chiến Đường
quả thực không muốn bởi vì Lôi Địch mà chịu sự tổn thất nào. Dù sao năm
đó Lôi Địch đã cưới một nữ ma của Ma tộc làm vợ! Chuyện này đã bôi nhọ
cực lớn đối với vinh quang và sự thánh khiết của Chiến Đường!
Nếu như chiến sĩ bình thường biết chuyện này, sẽ có nhiều khả năng sẽ để ý tới Chiến Đường?
Bá Đồ suy nghĩ một chút cũng thấy sợ. Mấy năm nay Chiến Đường quyết chí
phát triển Chiến Đường trở thành vì tín ngưỡng chân chính trong lòng
chiến sĩ, trở thành một hệ thống tông giáo.
Chỉ có trở thành hệ thống tông giáo, khiến người ta nảy sinh ra sự cuồng nhiệt, mới có thể dễ dàng phục tùng hơn, dễ dàng nghe lời hơn! Như vậy
mới có thể giúp đỡ chiến sĩ huyết mạch đánh bại Ma tộc.
Ngày hôm nay, Càn Kình trở thành vật cản quan trọng phá vỡ tình thế
khiến Chiến Đường đi về phía tôn giáo. Như vậy nếu không thể thu nạp
hắn, vậy phải diệt trừ hắn! Lợi ích của Chiến Đường cao hơn tất cả!
Bá Đồ dùng sức nắm chặt nắm đấm. Hắn muốn nói mình không làm gì sai, hy
sinh Càn Kình là đáng giá! So với Chiến Đường, Càn Kình không tính là
cái gì!
Hai lão nhân Duy Nặc Tạp và Tắc Lạp Phỉ Nhĩ bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt bọn họ lộ ra chút bất đắc dĩ. Chiến Đường chỉ có trở thành tôn giáo mới có thể thực sự quật khởi! Như vậy, chiến sĩ bình thường xuất sắc
như Càn Kình cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ có điều...
Duy Nặc Tạp thở dài, Càn Kình có thể giết chết Thiên Luyện Linh Quan đã
nói rõ thực chiến của hắn có thể là tồn tại khủng khiếp trong chiến sĩ
bình thường. Nếu như không thể hoàn thành ám sát trong thời gian chớp
mắt, như vậy... phía chết rất có khả năng sẽ là bên mình!
Nếu thật sự như vậy, Chiến Đường đúng là đã chọc phải một người không
thể trêu chọc! Nếu bị người ngoài biết được là do người của Chiến Đường
làm, kết tiếp Chiến Đường sẽ phải nghênh đón sự tức giận của Càn Kình!
Tuy rằng, thực lực thật sự có thể chiến đấu trong tay Càn Kính còn xa
mới bằng được tổng hợp thực lực chiến đấu của Chiến Đường, nhưng trong
tay hắn ngoài lực lượng của hắn ra, nếu như dùng để hạn chế Chiến Đường
một chút, sự phát triển của Chiến Đường vẫn sẽ vấp phải khó khăn.
- Biện pháp tốt nhất...
Tắc Lạp Phỉ Nhĩ thở dài, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Ánh mắt sắc
nhọn này, căn bản không phải người trẻ tuổi có thể có được:
- Chính là thành công giết chết Càn Kình!
- Nếu như... Ta nói là nếu như chẳng may thật sự thất bại...
Duy Nặc Tạp nhìn Tắc Lạp Phỉ Nhĩ:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tắc Lạp Phỉ Nhĩ trầm mặc một chút:
- Vậy chúng ta đi mời Lữ Thường cùng hành động! Nếu như chúng ta thất
bại, Lữ Thường chính là cọng cỏ cuối cùng cứu lấy Chiến Đường.
Duy Nặc Tạp trầm tư một hồi lâu, lại bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ sợ Lữ Thường không chịu! Từ trước đến giờ hắn luôn đứng trên lập
trường cho rằng chiến sĩ bình thường và chiến sĩ huyết mạch hỗ trợ lẫn
nhau, địa vị mọi người như nhau. Hôm nay bảo hắn đi giết Càn Kình...
- Không phải là bảo hắn đi giết...
- Ta biết, nhưng dù sao hắn phải đứng ở một bên nhìn. Chiến sĩ bình
thường trẻ tuổi này là người hắn thưởng thức, lại bị chúng ta tập kích.
Hắn sẽ đồng ý sao?
- Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là vì Chiến Đường. Hắn cũng hi
vọng Chiến Đường trở thành tổ chức tôn giáo, chỉ có điều mục tiêu của
hắn để chiến sĩ Chiến Đường ngang hàng với chiến sĩ huyết mạch. Điều này là sai lầm. Tuy nhiên, mọi người đều vì Chiến Đường mà thôi.
- Vậy được rồi... Ngươi nghĩ chúng ta ám sát Càn Kình có mấy phần cơ hội?
- Chín phần chín! Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Càn Kình hẳn phải
chết! Dù sao chúng ta có chín người đồng thời ra tay. Cho dù là cường
giả nhập thánh dưới tình huống không có bất kỳ phòng bị nào cũng rất có
thể bị chúng ta giết chết?
- Vậy cũng được. Chúng ta đồng loạt ra tay, Càn Kình không thể nào không chết. Đi, chúng ta đi tìm Lữ Thường... Đồng thời yêu cầu người của
Chiến Đường luôn chú ý chặt chẽ hành động của Càn Kình! Chiến sĩ huyết
mạch rất khó theo dõi được hành tung của hắn. Nhưng hắn đối với chiến sĩ bình thường lại không quá cẩn thận che giấu hành tung.
…
Chiến sĩ bình thường có số lượng quá lớn!
Mộc Nột Chân Sách nhìn đoàn người tụ tập bên ngoài cửa thành thị, liên
tục lắc đầu. Mọi người theo Càn Kình cùng đi xuôi về phía nam đến Càn
Châu, đã rất cố gắng che ẩn hành tung, nhưng khi bọn họ tạm thời nghỉ
chân, trong thành thị chung quy vẫn có thể sớm biết tin tức, đi ra
nghênh tiếp!
Điều này ngoại trừ bởi vì Càn Kình quá được hoan nghênh ra, một nguyên
nhân khác cũng là do số lượng chiến sĩ bình thường quá lớn, muốn giấu
hành tung trước bọn họ thực sự có chút khó khăn.
- Lần này cũng tốt. Chúng ta đều đã nghỉ ngơi xong, rời khỏi thành thị, bọn họ mới biết chúng ta đến.
Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa rất hài lòng quay đầu lại liên tục phất tay:
- So với mấy lần trước, chúng ta vừa phải thành đã bị người ta phát hiện, chung quy vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Sắp đến Càn Châu.
Càn Kình ngồi trên lưng ngựa:
- Đi thăm phụ thân một chút, sau đó chúng ta sẽ đi biển cát cổ hoang!
Mộc Nột Chân Sách cưỡi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn ra xa. Đứng ở đây
căn bản không nhìn thấy được biển cát cổ hoang. Lần này bất luận thâm
nhập vào trong đó có thể tìm được cái gọi là bảo tang hay không, cũng
đáng để tiến vào một lần.
Còn chưa đầy bốn tháng nữa là bắt đầu cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Tất cả những người muốn dự thi đang khẩn trương bận rộn, tìm nơi thích hợp
tự mình tiến hành khổ luyện, cố gắng thăng cấp thực lực của mình lần
cuối cùng.
Biển cát cổ hoang, thật sự một nơi tốt để tiến hành cuộc huấn luyện đặc
biệt. Về điểm này, bất luận là Đoạn Phong Bất Nhị hay đám người Phần Đồ
Cuồng Cađều đặc biệt tán thành biển cát cổ hoang.
- Đáng tiếc... Vẫn không nhìn thấy Khí Cửu Dương.
Đoạn Phong Bất Nhị lười biếng dứt khoát nằm ở trên lưng ngựa nhìn vào khoảng không:
- Ta nhớ mình có viết thư cho hắn, bảo hắn cùng vào trong học viện chiến tranh Chinh Phạt. Tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện?
Khí Cửu Dương?
Càn Kình nhớ tới lần đầu tiên hắn và Đoạn Phong Bất Nhị gặp mặt, đã từng nghe đến cái tên này. Chỉ có điều đến bây giờ hắn vẫn chưa thật sự nhìn thấy người này.
Dựa theo cách nói của Đoạn Phong Bất Nhị, tên kia cũng là một quái thai.