Suất Trá Phong Vân

Chương 120: Chương 120: Mình đồng da sắt




- Nóng thế! Còn nóng hơn cả trong sự tưởng tượng! Cho dù nấu nước nóng, cũng không nóng như vậy chứ? Nhiệt độ cao như vậy, sao hồ nước không sôi? Nhịn! Ta nhịn! Vì trở thành chiến sĩ vĩ đại, vì để cho phụ thân không phải tiếp tục cúi lưng ở trong Càn gia, cho dù nóng như chảo rang ta cũng phải nhịn!

Toàn thân Càn Kình chìm trong hồ nước nóng, vị trí yếu nhất trên cơ thể con người, ngoại trừ hạ thể ra, trên đầu cũng có rất nhiều vị trí! Nếu như luyện tập Phong Vân Kim Thân chỉ tập luyện dưới cổ, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì! Hồ nước nóng, cái nóng khiến hắn cảm giác ngũ tạng trong cơ thể đều bị đun sôi. Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ đến, hóa ra người bị thả vào trong nước nóng, sẽ thống khổ như vậy.

Điều này và đặt người vào trong lửa nướng không có gì khác nhau. Ném một người vào trong lửa đốt, rốt cuộc sẽ thống khổ như thế nào?

Thân thể Càn Kình co ro giống một con tôm bị nước nóng đun chín. Đấu lực trong người một lần lại một lần nữa được tổ chức lại. Mỗi khi một lưới sắt vừa hình thành trải rộng toàn thân, trong nháy đã bị nước hồ cực nóng thiêu đốt hoàn toàn. Đấu lực giống như là kim loại bị nung thành nước thép lưu chuyển ở dưới da mặt.

Miễn cưỡng chịu đựng thống khổ muốn há mồm rít gào, mặt nước hồ yên tĩnh đột nhiên bắt đầu khởi động mạch nước ngầm! Mạch nước ngầm này tới quá đột ngột. Càn Kình thậm chí không kịp phản ứng nữa. Hắn cảm giác mình giống như đang cưỡi chiến mã chạy nhanh, cả người bay tới đập vào thiết bản thật lớn trước mặt. Xương cốt đã sớm bị nước nóng đốt mềm, đột nhiên chịu sự va chạm lớn như vậy, dường như toàn bộ xương phía trước thân thể đều vỡ nát, hóa thành bột phấn. Thật may, đấu lựcự hóa thành nước, theo va chạm giống như muốn thẩm thấu vào trong xương.

Càn Kình ở trong nước đã bị trùng kích, đau đớn. Hắn vừa há mồm ra, một dòng nước nóng hổi rót vào trong miệng. Nhất thời, một cảm giác thịt bị đun sôi từ trong miệng hắn lan ra. Vừa nãy, mạch nước ngầm từ phía trước trùng kích tới, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện từ phía sau.

Trong phút chốc, Càn Kình cảm giác không chỉ xương phía trước người mình hoàn toàn vỡ nát, mà phía sau lưng cũng giống như va chạm phải một cục sắt lớn hình vuông. Tất cả xương lưng giống như cũng vỡ nát, đấu lực vừa được phân bố thành lưới sắt lại được hòa tan.

- Nhịn! Ta nhịn! Gió vô hình, đao kiếm khó tổn thương. Mây vô tướng, tụ tan thất thường!

Trong lòng Càn Kình liên tục mặc niệm, lòng tin chấp niệm muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại khiến hắn tuyệt đối không lên trên. Hắn cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ giống như cực hình này.

Lão nhân nhìn Càn Kình dưới nước, lớp da trắng đã sớm đỏ bừng, giống như một con tôm hùm bị luộc chín, đấu lực lần lượt hết tụ lại rồi tan ra, nhưng trước sau không có dấu hiệu bước lên, lão không khỏi lộ vẻ tán thưởng, liên tục gật đầu.

- Loại thống khổ giống như cực hình này cũng nhịn được, lẽ nào hắn muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại như vậy sao? Lẽ nào hắn chưa từng cân nhắc qua, cho dù người bình thường cố gắng thế nào, cũng không cách nào vượt qua chiến sĩ huyết mạch. Rốt cuộc là chấp niệm gì khiến hắn chống đỡ được như vậy? Nhịn được tất nhiên là tốt. Chỉ tiếc là hắn vẫn không cách nào hiểu ý tứ của hai câu kia. Nếu không sẽ không đau khổ như vậy, chí ít sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

- Gió vô hình, đao kiếm khó tổn thương. Mây vô tướng, tụ tan thất thường!

Trong đầu Càn Kình đã sớm bị hồ nước nóng thiêu đốt tới mức hồ đồ, đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong lúc mơ hồ hình như nắm được điều gì.

Trong nháy mắt hắn hình như hiểu rõ điều gì, thân thể cong như con tôm hơi chấn động một chút.

- Ta là gió! Ta vô hình! Đao kiếm khó tổn thương! Ta là mây, ta vô tướng tụ tan thất thường!

Trong phút chốc đấu lực trong cơ thể Càn Kình giống như cũng sống lại, chúng không còn trải rộng toàn thân giống như trước nữa. Nhiệt độ cao dường như giảm xuống, phần lực lượng trung hòa sóng trùng kích lập tức giống như mây bị đánh tản ra, mà không phải là phòng ngự chặt chẽ gì.

Đau đớn! Vẫn cảm thấy đau đớn! Thân thể lại có một sự tăng trưởng hoàn toàn mới. Lỗ chân lông trên người cũng không khép kín, lúc mở lúc đóng loại bỏ những tụ huyết do sóng đánh tạo ra. Còn có một tơ chấu lỏng màu đen giống như cáu bẩn dược loại bỏ ra. Đây là tạp chất giấu ở trong cơ thể hắn, đấu lực không cách nào loại trừ ra ngoài cơ thể, nhưng hôm nay dưới nhiệt độ cao đã bị hòa tan, đang bị sóng đánh tới, đè ép đi ra.

Các tạp chất trong máu, thịt, xương được đưa ra, thân thể rắn chắc hẳn lên. Càn Kình cảm giác đấu mạch trong cơ thể trong lúc vô tình đã mở rộng ra gấp hai lần. Đấu lực toàn thân dâng trào đầy sức sống. Cơ bắp lúc thả lỏng giống như hồ nước yên ả, lúc phát lực lại giống như luyện thành một khối thiết bản. Sự chịu đựng và lực bạo phát chẳng những nhận được tăng cường cực lớn, ngay cả năng lực chống đỡ dường như cũng có sự tiến bộ lớn.

Một giờ... Hai giờ...

Lúc Càn Kình nhảy xuống nước, hít thở qua cái ống, thân thể vẫn co ro giống như con tôm, để mặc hồ nước đun nóng, để mặc mạch nước ngầm trùng kích. Thỉnh thoảng từ trong mũi miệng lại phun ra một tia máu tươi. Đó là do hắn âm thầm bị trùng kích tổn thương. Muốn ở trong nước này không bị tổn thương, đối với Càn Kình mà nói căn bản là chuyện không thể nào.

Trên mặt Càn Kình luôn duy trì vẻ thống khổ. Chỉ có điều so với lúc mới vào nước đã giảm đi rất nhiều.

- Lần đầu tiên vào nước không ngờ có thể chịu đựng được lâu như vậy? Tiến vào sơn cốc Tứ Quý, can đảm không nhỏ, đấu lực thập cấp nhất lưu, suy nghĩ phán đoán rõ ràng, Thậm chí ngay cả ý chí lực và sự nhẫn nại đều đạt tới mức độ như vậy! Đáng tiếc... Đáng tiếc!

Lão nhân liên tục lắc đầu ngửa mặt lên trời thở dài:

- Đáng tiếc tiểu tử này không phải là chiến sĩ huyết mạch...

- Hôm nay chỉ cần tập luyện tới đây thôi. Ngươi có thể đi ra.

Lão nhân nhẹ nhàng vung tay ra, móc từ bên hông ra một chiếc roi, tiện tay vung tay, phát ra một tiếng gió rít. Chiếc roi hóa thành một thanh kiếm thép lao thẳng vào trong nước. Trong chớp mắt khi chiếc roi tiếp xúc được với thân thể Càn Kình, lại trở nên mềm mại, linh động cuốn một vòng ở bên hông hắn, lập tức kéo hắn ra khỏi mặt nước, đưa lên bờ.

Hai đầu gối Càn Kình quỳ trên mặt đất, hai củi chõ chống trên mặt đất, thở dốc từng hơi. Cơ bắp toàn thân liên tục co quắp, sắc mặt thống khổ cùng ho khan, nỗ gắng loại bỏ mệt nhọc và đau đớn trên người. Những giọt nước theo tóc hắn, da hắn nhỏ xuống đất.

Cho dù là huấn luyện ở trong thế giới vô tận, hắn cũng chưa bao giờ thống khổ như ngày hôm nay, thật sự giống như liên tục chết đi sống lại.

- Cảm giác thế nào?

Lão nhân cũng có chút khẩn trương đặt câu hỏi.

- Thoải mái! Quá sung sướng!

Càn Kình miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn lão nhân. Giọt nước từ trên rơi xuống mặt đất, thống khổ nhếch miệng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

- Không tin, sư phụ xuống thử một chút.

- Ta tin!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.