Giọng điệu của Vô Danh không nhẹ nhàng như mọi người, biểu tình cực
kỳ nặng nề nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng
Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa,
Vô Danh. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Các ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao?
Đoạn Phong Bất Nhị xắn ống tay áo dài, cười tủm tỉm nhìn Vô Danh.
Đoạn Phong Bất Nhị hỏi:
- Như thế nào? Không lẽ ngươi là siêu cường giả ẩn giấu, chờ đám A Lịch Khắc Tư chết thì quay đầu đánh chúng ta?
- A Lịch Khắc Tư không chết.
Lời của Vô Danh làm đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ
Cuồng Ca, Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa ngây người. Hỗn độn của Càn Kình triệt để hủy diệt A Lịch Khắc Tư,
bá quyền của Càn Chiến Huyền xóa sạch gã khỏi đại lục này, làm sao A
Lịch Khắc Tư không chết được?
- Ngươi không thấy lạ sao?
Vô Danh nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi không cảm thấy ta biết dùng tất cả đấu kỹ của ngươi, tuy không
đạt đến đỉnh như ngươi nhưng ta dùng được cả Phong Vân đấu khí không ai
biết, ngươi không thấy lạ sao?
Càn Kình bình tĩnh nhìn Vô Danh. Thanh niên này rốt cuộc mở ra bí mật tại sao gã biết dùng Phong Vân đấu khí.
- Rất đơn giản.
Vô Danh đè tay lên ngực mình, nói:
- Ta là truyền nhân của Phong Vân đấu khí tám ngàn năm sau.
Tám ngàn năm sau?
Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc,
Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa nhìn Vô Danh như
ngó vong linh. Nói đùa sao? Truyền nhân của Phong Vân đấu khí tám ngàn
năm sau xuất hiện tại đây?
- Ta sử dụng ma đạo khí thời gian đặc biệt, đó là tác phẩm ngươi sáng tạo ra sau hai trăm năm.
Vô Danh nhìn Càn Kình, nói:
- Ta sử dụng nó đến đây.
- Sau tám ngàn năm sau A Lịch Khắc Tư lại thức tỉnh.
Biểu tình của Vô Danh trang nghiêm, trầm giọng nói:
- Ở thời đại đó không ai ngăn được đại quân vong linh của A Lịch Khắc
Tư. Ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc hợp sức không phải đối thủ của A
Lịch Khắc Tư. Khi ta rời đi, ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc chỉ còn
lại có Chân Sách hoàng triều . . .
- Tám ngàn năm sau?
Đoạn Phong Bất Nhị khẽ thở dài:
- Xem ra chúng ta chết rồi . . .
Vô Danh nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Các ngươi không chết.
- Nhưng các ngươi không ở Chân Sách hoàng triều. Sau khi thống nhất đại lục ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc không lâu thì Càn Kình tìm ra
cách ngưng luyện thần cách, sau này tuyền cho các ngươi. Mỗi người đều
có cực độ đạo của mình ngưng luyện thần cách, thành thần. Sau một ngàn
năm thống nhất đại lục ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc, Đoạn Phong Bất Nhị chán cuộc sống buồn tẻ yêu cầu đi Tinh Thần thám hiểu. Các ngươi
cùng nhau rời khỏi Chân Sách hoàng triều đi du lịch, nói là sẽ trở về
sau một thời gian ngắn. Nhưng bảy ngàn năm qua đi các ngươi không trở
về, A Lịch Khắc Tư trở lại.
Vô Danh khẽ run rẩy. Đại quân
vong linh của A Lịch Khắc Tư rất nhanh dấy lên chiến hỏa khắp nơi, chà
đạp sinh linh trên đại lục.
Đoạn Phong Bất Nhị tò mò nhìn Vô Danh, hỏi:
- Ngươi tìm chúng ta là vì khiến tám ngàn năm sau chúng ta ở lại Chân Sách hoàng triều.
- Không phải.
Vô Danh lắc đầu, nói:
- Ta đến cầu cứu. Vốn nên xuất hiện vào lúc các ngươi giết A Lịch Khắc
Tư nhưng thực lực của ta không mạnh như Càn Kình có thể khống chế tất cả chính xác, kết quả hơi sai lệch xuất hiện trước đại tái Tân Nhân Vương. Ta cũng muốn nhìn xem Càn Kình trong truyền thuyết mạnh cỡ nào, thế là
tham gia đại tái Tân Nhân Vương.
Càn Kình chậm rãi gật đầu,
bắt đầu hiểu tại sao Vô Danh biết dùng Phong Vân đấu khí, tại sao lúc gã thấy A Lịch Khắc Tư thì biểu tình khủng hoảng, sợ hãi như vậy. Trong
lịch sử tương lai tám ngàn năm sau Chân Sách hoàng triều rơi vào thời
đại hắc ám của A Lịch Khắc Tư, người đến từ thời đại đó thấy gã tất
nhiên là rất sợ.
- Ta đến thỉnh cầu các ngươi trợ giúp, cùng ta quay về tám ngàn năm sau triệt để hủy diệt A Lịch Khắc Tư!
Biểu tình của Vô Danh cực kỳ kiên quyết nhìn Càn Kình, nói:
- Bây giờ ta đã hiểu tại sao A Lịch Khắc Tư không bị hủy diệt bởi hỗn
độn của ngươi, bởi vì bá quyền của Càn Chiến Huyền cho gã sống tiếp.
Tám ngàn năm sau? Càn Kình bình tĩnh nhìn Vô Danh.
Đoạn Phong Bất Nhị hưng phấn lên tiếng trước nhất:
- Đi, sao không đi được? Càn Kình, ta cũng muốn nhìn tám ngàn năm sau!
Lý Động Phong cực kỳ hưng phấn nhìn Càn Kình:
- Ta cũng muốn đi xem!
Trước kia Lý Động Phong chỉ nghe Ngâm Du Thi Nhân kể du lịch thời gian, chưa từng tự mình thử nghiệm.
Càn Kình hỏi Vô Danh:
- Ma đạo khí xuyên qua thời gian đâu?
Vô Danh lấy một chiến thuyền thật to ra khỏi đấu giới, chiến thuyền ma
đạo khí khổng lồ có thể chứa mấy ngàn người, chất đầy đấu giới.
- Đây chính là ma đạo khí xuyên thời gian?
Càn Kình đi loanh quanh ma đạo khí hắn sẽ rèn vào tương lai, quan sát minh văn phức tạp rối loạn, gật gù nói:
- Đúng là dựa theo lý luận kia thì có thể xuyên qua thời gian .
- Vậy còn chờ gì nữa?
Đoạn Phong Bất Nhị nhảy lên chiến hạm đầu tiên.
Thiết Khắc, Mộc Nột Thiên Sách, Lý Động Phong, Cửu Dương Phong Hoa cũng lần lượt đi lên. Vô Danh đứng bên cạnh Càn Kình, giải thích cho hắn
khống chế chiến hạm như thế nào. Bây giờ thực lực của Vô Danh tăng nhiều nhưng thua xa cường giả như Càn Kình, lực khống chế càng không bằng một móng út. Chỉ cường giả như Càn Kình mới nắm chắc quay về tám ngàn năm
sau giây phút Vô Danh xuất phát.
Đoạn Phong Bất Nhị hưng phấn rống to:
- Khởi động! Mục tiêu: Tám ngàn năm sau!
Chiến hạm khổng lồ vặn vẹo trong không gian, biến mất trong Cổ Hoang Sa Hải.
* * *
Chân Sách hoàng triều tám ngàn năm sau trên bầu trời một màu xám xịt.
Không có ánh nắng, không có bầu trời xanh. Khắp nơi là chiến hỏa khói
lửa, vong linh cầm trường kiếm vô hồn đi trong hoang dã.
Nơi
này là thế giới vong linh, là quốc gia vong linh. Ba tộc nhân tộc, Man
tộc, Man tộc co rút trong lãnh địa Chân Sách hoàng triều, hết sức hợp
tác chiến đấu cùng vong linh.
A Lịch Khắc Tư ngồi trên chiến
xa thuộc về hoàng đế vong linh, hưởng thụ nhìn Chiến Sĩ ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc gục ngã, nhìn cảnh tượng thi thể vong linh tan vỡ.
Tám ngàn năm! A Lịch Khắc Tư nhìn phong cảnh đẹp trước mặt, phun ra
buồn bực nghẹn trong lòng. Đây nên là cảnh tượng A Lịch Khắc Tư thấy vào tám ngàn năm trước nhưng vì một nhân loại bình thường xuất hiện làm
chậm trễ đến tám ngàn năm sau.
Đáng giận! A Lịch Khắc Tư nghĩ đến là tay bất giác siết chặt, bóp nát ly rượu kim loại.
- Càn Kình, ngươi không ngờ đúng không? Hậu đại của ngươi sẽ bị ta đùa
chết từng chút một. Ta sẽ không giết bọn họ ngay, ta muốn bọn họ nếm hết sợ hãi, đau thương rồi mới giết chết!
- Oa oa oa . . . Càn Kình! Càn Kình! Càn Kình!
Phe ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc bỗng rống to ầm ĩ, sĩ khí mấy
ngày nay thấp đến sắp tan vỡ bỗng hoàn toàn hồi phục thậm chí dâng trào
hơn bao giờ hết.