Trừ phi . . . Tát Bác Ni Quang thở dài. Trừ phi có ma một hơi giết Kích Lưu Phi Kính đại sư vậy thì các thế lực Ma tộc sẽ không kích động, dù gì
kích động vì một ma đã chết không đáng giá. Có lẽ Ma tộc tàng dưới chót
sẽ xúc động, tức giận yêu cầu điều tra hung thủ nhưng cuối cùng chỉ qua
loa đối phó.
Giết Kích Lưu Phi Kính đại sư? Tát Bác Ni Quang cảm thấy suy nghĩ này
quá hoang đường. Ai không biết nịnh bợ Kích Lưu Phi Kính đại sư vào lúc
này mới là thông minh, giết hắn không có giá trị gì.
- Có lẽ treo tên đại sư sẽ không ma nào dám đánh cướp.
Bác Khắc Tư Lực cười khổ nói ra sự thật đám ma công nhận.
Cướp Kích Lưu Phi Kính? Đó là tội nặng gây hấn với hơn một nửa Ma tộc,
đó toàn là tài nguyên của đám Ma tộc. Dù bọn họ không tham như Ma tộc Mã Môn nhưng vất vả khổ cực lưu trữ, nếu cướp Kích Lưu Phi Kính mà đại sư
này không phản kháng, ném đồ vật cho nhóm cướp đổi lấy an toàn là được.
Khi đó sẽ có vô số Ma tộc tìm đến tên cướp thảo luận, đừng nói là trốn
vào Chân Sách hoàng triều, có chạy tới sâu trong Cổ Hoang Sa Hải cũng sẽ bị kéo ra.
- Cứ dùng tộc huy Ma tộc Mã Môn chúng ta đi.
Càn Kình vừa lên xe ngựa vừa quan sát xung quanh, nói:
- A? Chúng ta . . .?
Bác Khắc Tư Lực ngẩn ra một chút, trong lòng như có ngàn vạn đóa hoa nở, mỗi một tế bào sảng khoái vô cùng. Chúng ta, Ma tộc Mã Môn chúng ta!
Một từ cực kỳ đơn giản nếu ngày thường có ai nói thì Bác Khắc Tư Lực sẽ
không phản ứng gì, bây giờ khiến gã xúc động muốn tặng nữ nhi cho Càn
Kình.
Câu chúng ta đại biểu thừa nhận! Tát Bác Ni Quang rất muốn lao ra ngoài
khoe khoang với các trưởng lão Ma tộc vẫn chưa rời đi, đang thầm đắc ý.
Quan hệ giữa các ngươi với Kích Lưu Phi Kính đại sư làm sao bằng Ma tộc
Mã Môn chúng ta được?
- A! Nhóm thái tử đi trước.
Bác Khắc Tư Lực cười tươi chưa từng có, nói:
- Tình huống trước mắt không có ma dám đắc tội đại sư nên bọn họ đi trước.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười nói:
- Hắn thật thông minh.
Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực ngẩn
người, hiểu ngay ý của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy công chúa. Thái tử điện hạ
đúng là cực kỳ thông minh. Tiếp xúc lâu với Kích Lưu Phi Kính đại sư thì quan hệ sẽ càng tốt, nhưng tương tự phải đưa nhiều đồ cho đại sư.
Mọi người không ngốc, biết Kích Lưu Phi Kính đại sư sẽ không làm miễn phí, mỗi lần đưa đồ ra toàn là tài liệu gấp hai trang bị.
Nếu thái tử điện hạ đồng hành với Kích Lưu Phi Kính đại sư dù không phá
sản cũng sẽ trầy da tróc vảy. Nếu có cùng điểm đến thì cần gì tiếp tục
rớt thịt?
Xe ngựa chậm rãi chạy, rất nhiều trưởng lão, tộc trưởng đứng hai bên
đường Ma tộc Mã Môn phát tay với Càn Kình ngồi trên xe. Người không biết còn tưởng là Đại Ma Vương bệ hạ đến Ma tộc Mã Môn, tình hình đồ sộ hơn
cả khi thái tử điện hạ đến.
Xe ngựa Ma tộc Mã Môn chạy khỏi khu trung tâm, Càn Kình mở đấu giới nhìn các loại tài liệu nằm bên trong, liên tục tặc lưỡi. Tài phú như vậy dù
có bán hết Vĩnh Lưu thành cũng không bù nổi.
Nếu làm mã tặc chắc làm trăm năm cũng chưa cướp được mấy thứ này. Nhiều
tài liệu như thế nhưng mới chỉ là một phần mỗi bộ tộc đem theo, có càng
nhiều tài liệu trong bộ tộc của họ.
Nhiều năm qua rất ít thợ rèn có thể đúc ra hồn binh, thợ rèn có xác suất thành công cao càng chưa từng xuất hiện. Mọi người tích lũy thời gian
dài và tìm kiếm, đúng là lưu trữ nhiều tài liệu chẳng qua không nỡ lấy
ra dùng.
Bây giờ đột nhiên chui ra một thợ rèn có lẽ xác suất thành công rất cao, mọi người đều muốn đánh cuộc thử. Đặc biệt Bác Khắc Tư Lực có đấu binh
thập giai đánh bại ma gã không thể nào đánh thắng kích thích đám ma.
* * *
- Chiến hữu, phát tài rồi đi?
Đoạn Phong Bất Nhị dựa vào vách thùng xe, vẻ mặt ai oán nhìn Càn Kình.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Ài, đau lòng quá, buồn quá đi. Một Ma tộc còn có siêu đấu binh ta thì
không có được đấu binh tốt như vậy. Tuy rằng ta không thấy gì nhưng nếu
người ngoài biết ta và chiến hữu có quan hệ như thế mà đi sử dụng đấu
binh như vậy, ta sợ ngươi không còn mặt mũi nào. Bọn họ có thể mắng ta
vô dụng nhưng ta thật rất lo lắng họ sẽ chĩa mũi dùi vào ngươ.
- Nếu đến ngày đó . . .
Miệng Đoạn Phong Bất Nhị ngậm điếu thuốc không đốt lửa, nói:
- Ta sẽ thừa nhận là ta nghèo, không có tài liệu, ta làm vướng chân chiến hữu, toàn là ta sai . . .
Càn Kình nhìn bộ dáng ra vẻ tội nghiệp của Đoạn Phong Bất Nhị, kiềm không được bật cười.
Thiết Khắc trợn trắng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, chuyển tới ngồi gần Càn Kình.
Thiết Khắc nói:
- Một bộ siêu đấu binh, hồn binh càng tốt, thánh khí cũng tạm chấp nhận được.
Càn Kình giật mình suýt cắn lưỡi. Đây còn là Thiết đẹp trai trước kia không? Mở miệng đã dòi hồn binh, thánh khí.
- Tổ cha nó, ngươi độc quá! Muốn làm mệt chiến hữu nhà ta sao?
Đoạn Phong Bất Nhị tới gần bên Càn Kình, ôm cánh tay hắn nói:
- Chiến hữu, tên này quá đẹp trai rồi ngươi còn giúp hắn thì xung quanh
có tiểu muội muội cỡ như ngươi không ai thèm! Vậy thì ngươi sẽ buồn và
tự ti lắm, ta thấy đưa mây thứ cho hắn chuyển sang cho ta đi!
- Yên tâm, ta sẽ điệu thấp!
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ ngực bồm bộp, nói:
- Vì ngươi ta cam lòng làm cành lá, để ngươi làm hoa!
Thiết Khắc lại trợn trắng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Tự đề cử mà điệu thấp được?
Phần Đồ Cuồng Ca không nói câu nào ngồi đối diện Càn Kình, cười tươi chỉ vào mình.
Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt, cười nói:
- Không nói chuyện là muộn tao.
- Càn Kình, cho ta là hơn.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngồi vào lòng Càn Kình, hai tay ôm cổ hắn rất tự
nhiên, giống như bình thường luôn thân mật với hắn. Môi hồng cắn vành
tai Càn Kình, lão nhỏ giọng nói:
- Buổi tối người ta cùng ngươi . . .
- Mỹ ma không thấy quá đáng sao?
Đoạn Phong Bất Nhị tặc lưỡi nói:
- Đây là sắc dụ! Nàng cho rằng chỉ mình nàng biết sao? Lão tử cũng là trai đẹp! Chiến hữu, tối nay để ta đến cùng ngươi . . .
- Cút!
Càn Kình giơ chân đá Đoạn Phong Bất Nhị.
- Chiến hữu từ chối tấm lòng của ta làm ta quá đau lòng, ngươi phải bồi thường ta! Một bộ trang bị siêu đấu binh là được . . .
- Ngươi xấu như vậy.
Hiếm khi Thiết Khắc đùa dai, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Buổi tối có đi cũng ên là ta.
Càn Kình suýt sặc nước miếng. Hoàn cảnh thật dễ ảnh hưởng người, từ sau
khi La Lâm rời đi có một thời gian tâm tình của Càn Kình rất nặng nề, từ sau khi gặp Đoạn Phong Bất Nhị thì trở nên sáng sủa hơn. Mới đầu gặp
Thiết đẹp trai luôn im lặng, ít nói vậy mà bây giờ lại nói câu đó.
- Động tâm không? Động tâm không?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngồi trong ngực Càn Kình, líu ríu bên tai hắn, ngón cái và ngón trỏ nhéo bắp tay hắn.
- Động tâm không? Thiết đẹp trai bộ dạng như thế nam nhân thấy đều động lòng, có phải ngươi cũng như vậy?