- Ta đi.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Dã Thảo, nói:
- Tuy ta vẫn chưa hiểu rõ tái ngoại xảy ra chuyện gì nhưng ta đi. Hôm đó nếu không có tiểu đội mười bảy của Hoa Viêm Bất Kiến thì có lẽ bốn
chúng ta không thể sống quay về Chân Sách hoàng triều.
- Được, huynh đệ chúng ta không nhìn lầm người!
Dã Thảo vỗ mạnh vai Càn Kình làm vết thương chưa khép lại nứt ra, mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Dã Thảo nói:
- Không uổng là nam nhân đại tỷ nhìn trúng.
- Đi đâu? Tái ngoại sao?
[CHARGE=4]
Cổ Nguyệt Gia Anh lặng lẽ đứng dậy, váy dài bao phủ không thấy chân di chuyển.
Cổ Nguyệt Gia Anh đi tới trước mặt Càn Kình, nói:
- Lần này, ta cũng đi.
Càn Kình nhíu mày hỏi:
- Nàng . . .?
Cổ Nguyệt Gia Anh không thường gây chú ý nhưng mọi thứ trong nhà đều do
nữ nhân này quán xuyến, nếu nàng đi theo Càn Kình đến tái ngoại thì La
Thanh Thanh . . .
- Càn Kình ca ca . . .
La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:
- Hai nhóm hàng hóa của thương đội liên tục xảy ra vấn đề ở tái ngoại,
ta sẽ không có hành động lớn về mặt thương xã, vẫn vận chuyển duy trì
thương xã, tạm thời không rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo.
Càn Kình mỉm cười. Những nữ nhân bên cạnh hắn người nào cũng thông minh, Càn Kình mới có suy nghĩ chưa kịp nói ra miệng thì người ta đã tìm cách giải quyết.
Càn Kình nhìn thẳng mắt Cổ Nguyệt Gia Anh một lúc, nhẹ lắc đầu, nói:
- Nàng không thể đi.
Đáy mắt Cổ Nguyệt Gia Anh lóe tia ngạc nhiên. Bình thường nam nhân này
đối với bên ngoài cứng rắn, đối với người nhà rất hiền hòa, mọi người
muốn làm cái gì hắn chưa từng nói không, lần này thế nhưng nói không
được.
- Ta . . .
- Đừng nói nữa.
Càn Kình phất tay, dứt khoát nói:
- Tái ngoại rất hỗn loạn, nàng không được đi nơi nguy hiểm.
Cổ Nguyệt Gia Anh đứng im không biết nên nói cái gì. Nam nhân này nhiều
chuyện nhường nhịn mọi người nhưng lần này cứng rắn kiên quyết, giọng
nói dứt khoát không thương lượng.
- Nàng quán xuyến việc nhà cho tốt là được.
Càn Kình đẩy cửa ra nói với Chiến Sĩ đứng bên ngoài:
- Ngại quá, có thể tìm giúp một cái áo chaòng xám to cho ta được không?
Chiến Sĩ ngẩn ra một chút, vội vàng gật đầu xoay người rời đi, hiển
nhiên hội trưởng không muốn để người khác biết trạng thái thân thể của
mình.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn bóng lưng Càn Kình, lòng rung động. Cậu trai từng ngây ngô thật sự trưởng thành, cảm giác mệt mỏi tràn ngập khắp người Cổ Nguyệt Gia Anh.
Mấy ngày nay Cổ Nguyệt Gia Anh luôn giữ sự mạnh mẽ, trừ bản tính ra còn
là vì Càn Kình vẫn không đủ cứng rắn, cho người ảo giác hắn chưa trưởng
thành.
Hôm nay, lúc này Càn Kình cứng rắn từ chối, Cổ Nguyệt Gia Anh có cảm
giác được bảo vệ, cảm giác an toàn chim nhỏ núp dưới cánh chim lớn.
- Các ngươi nói với Mộc Quy đại thúc một tiếng, ta ra ngoài một lúc sẽ nhanh chóng trở về.
Càn Kình dặn dò Chiến Sĩ xong nghiêm túc suy nghĩ, lầm bầm:
- Mới trở về không mấy ngày lại phải đi tái ngoại, nếu hiệu trưởng đại
nhân biết không hiểu sẽ có phản ứng gì? Xin phép cũng rắc rối đây.
- Phải rồi, Dã Thảo.
Càn Kình quay đầu nhìn Dã Thảo, nói:
- Nhóm Bất Nhị tạm thời không ở đây, không phải bọn họ không muốn đi, cho nên . . .
Dã Thảo gật đầu, nói:
- Ta tin tưởng ngươi.
- Vậy tốt, ta đi học viện xin phép.
Càn Kình xoa trán, nói:
- Xin phép xong chúng ta lièn đi tái ngoại. Các nàng ở trong nhà đừng đi lung tung, hiện tại trong thành cũng không an toàn.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn bóng lưng Càn Kình rời đi, bĩu môi, liếc trộm Cổ Nguyệt Gia Anh.
- Huân Vũ, chuẩn bị đi.
Cổ Nguyệt Gia Anh lật tay lại, ống tay áo dài xinh đẹp thoáng hiện hai
thanh đấu binh loan đao Song Nguyệt chớp lóe tia sáng lạnh.
- Tỷ . . .
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngạc nhiên nhìn đao trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh, nói:
- Tỷ muốn . . .
- Chúng ta không đi đâu.
Cổ Nguyệt Gia Anh nở nụ cười hiếm có, nói:
- Theo hắn đi, đôi khi tái ngoại nguy hiểm không chỉ đối với nữ nhân, không chừng chúng ta có thể giúp ích được gì.
- Đương nhiên . . .
Cổ Nguyệt Gia Anh đóng cửa phòng, đổi y phục nữ Chiến Sĩ lão luyện, hếch cằm nói:
- Dù Chân Sách hoàng triều không quy định một nam nhân chỉ có thể tìm
một nữ nhân làm thê tử nhưng không thể cứ rước người về nhà, đúng không? Càn Kình thứ gì cũng tốt nhưng khuyết điểm lớn nhất là không biết từ
chối người. Trong nhà đã nhiều nữ nhân, hắn không biết từ chối thì chúng ta là nữ nhân của hắn phải làm giúp.
Trong thời gian ngắn đường cái Vĩnh Lưu thành đã rút giới nghiệm, ít
thấy bóng dáng người của bốn đại thế lực trên đường, cũng thưa thớt dân
chúng đi đường.
Bốn đại thế lực cùng tuyên bố giới nghiêm, tuy bây giờ đã rút lệnh nhưng mọi người vẫn thấy lo lắng, muốn chờ tình huống về sau rồi tính.
Càn Kình cưỡi chiến mã thượng đẳng Hồng Lưu Chiến Bảo cung cấp chạy đến
cửa thành, phát hiện Chiến Sĩ thủ thành nhiều hơn bình thường gấp ba lần đang cảnh giác quan sát quanh cửa.
- Mở áo choàng ra . . .
Chiến Sĩ thủ thành chưa dứt lời đã thấy Càn Kình cầm giấy thông hành đặc biệt của Hồng Lưu Chiến Bảo, bọn họ vội tránh sang hai bên. Đây chính
là thành chủ đại nhân tự tay ban phát giấy thông hành đặc biệt, có thứ
này dù là tội phạm truy nã toàn quốc thì Chiến Sĩ thủ thành phải giả bộ
không thấy cho qua.
Càn Kình giục ngựa xuyên qua cửa thành nhìn phương xa đất cát bay lên,
mấy chục Chiến Sĩ cưỡi chiến mã chạy hướng Vĩnh Lưu thành.
- Ngừng!
Chiến Sĩ đi đầu ghìm cương ngựa, kéo hai vó ngựa giơ cao, tiếng ngựa hí chói tai. Các Chiến Sĩ sau lưng cũng ghìm ngựa.
- Đại thúc?
Càn Kình sửa lại áo choàng, hơi bất ngờ khi gặp Tằng Nhất Thành thuộc Hồng Lưu Chiến Bảo tại đây.
Tằng Nhất Thành thấy Càn Kình thân thể vạm vỡ ngồi trên lưng ngựa, giật
mình suýt té ngựa, dụi mắt liên tục. Chẳng phải Mộc Quy Vô Tâm hội
trưởng nói Càn Kình cần trên giường nằm mấy tháng sao? Tại sao trông Càn Kình khỏe như trâu?
- A! Là ngươi sao?
Tằng Nhất Thành nhìn đám Chiến Sĩ sau lưng, không tiện kêu tên Càn Kình.
Tằng Nhất Thành nhíu mày hỏi:
- Đang đi đâu?
- Đi học viện một chuyến.
Càn Kình ghìm cương ngựa, cười hỏi:
- Còn đại thúc?
Mặt Tằng Nhất Thành sa sầm, phun nước miếng xuống đất, oán hận nói:
- Lôi gia xây hai đường hầm thông ra ngoài thành, chúng ta đuổi bắt
theo. Hội trưởng nói chúng ta quá mệt nên quay về nghỉ trước, bọn họ
tiếp tục đuổi theo.
Lòng Càn Kình trầm xuống:
- Chạy?
Tằng Nhất Thành không giấu giếm gật đầu, nói:
- Một số người chạy. Khi Lôi Chấn tập kích nhân vật quan trọng nào đó
của chiến bảo chúng ta thì hắn đã bí mật điều đi một đám tộc nhân Lôi
gia, làm sao chúng ta ngờ được? Mãi khi đạp sụp đại viện Lôi Chấn mới
biết chuyện này . . .
Càn Kình từ từ nhắm mắt lại, lòng thầm tính toán. Nói vậy là người của
Lôi gia một ngày trước khi Càn Kình liên hợp với mấy đại thế lực hành
động thì lão nhân Lôi Chấn đã phỏng đoán các loại hậu quả, trước tiên
khiến một số người rời khỏi Vĩnh Lưu thành, nếu không có vấn đề gì sẽ
đón người trở về.
Vậy xem ra . . . Muộn rồi!
Càn Kình thở hắt ra. Mộc Quy Vô Tâm có đuổi theo cũng không kịp, đành cố hết sức.