Tuy lão Phong ta chức quan không lớn, lại không sa đọa tới mức làm
chuyện xấu xa chiếm đoạt công lao của hậu bối! Công lao của ai, chính là của người đó!
Trong lòng Càn Kình thầm khen Phong tướng quân một tiếng. Dù sao Thổ
Bảo cũng là địa bàn của hắn. Bất kể nhiệm vụ cuối cùng làm tới mức nào,
khi báo cáo lên quân bộ, người viết báo cáo nhất định là người chịu
trách nhiệm tại Thổ Bảo, mà không phải là một học viên chiến sĩ của học
viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan nho nhỏ. Nhưng mình lo lắng cũng
không phải là công lao bị cướp đoạt.
Xem qua nhiều sách, Càn Kình tất nhiên cũng biết nhiều hơn một chút. Thứ lợi ích này đạt được cũng
đủ lớn, người có thể ngăn cản quá ít.
- Bằng hữu không thể nói là nghĩa khí. Nghĩa khí bởi vì lợi thế phản bội không đủ cao. Huynh đệ
không thể nói là trung thành, trung thành bởi vì mức độ dụ dỗ còn chưa
đủ.
Tuy Càn Kình không ủng hộ quyển sách có ghi lại đoạn văn này, nhưng cũng biết đoạn văn này ở một mức độ nhất định vẫn có đạo lý. Chí
ít, quan hệ giữa mình và vị Phong tướng quân trước mắt này còn chưa thể
mang sống chết của mình trông cậy vào đố phương, như vậy tất cả vẫn phải nói ra một chút.
- Chỉ có điều chức thành chủ...
Phong tướng quân cười lạnh mấy tiếng:
- Chỉ dựa vào một lần quân công là không đủ... Nếu như ngươi có xuất thân từ học viện cao cấp nhất lưu, lại từ trong quân đội, lập được chiến
công lớn, hơn nữa thực lực của bản thân, cùng với mạng lưới quan hệ rộng lớn, mục tiêu trở thành thành chủ mới có thể biến thành hiện thực.
Càn Kình gật đầu. Đây là lần thứ hai hắn nghe người ta nói về những yêu cầu để trở thành thành chủ. Lần trước Lôi Địch cũng đã từng nói những
chuyện tương tự. Chỉ có điều Phong tướng quân nói tới điều kiện trở
thành thành chủ, trở ngại dường như chỉ tăng lên không bớt đi.
- Đến đây đi!
Phong tướng quân hất chiếc áo choàng ra phía sau, đi nhanh về phía trước nói:
- Trước khi đi tới Ma tộc, chung quy phải có một thân phận đúng không? Có thể lần này vận khí thật sự tốt. Bình thường Thổ Bảo có rất ít khi có
thương đội đi qua, nhưng lần này đúng lúc lại có một đội.
- Thương đội?
Càn Kình cảm giác vận khí thực sự không tồi. Thương đội này, bất luận là ở
trong đại lục hoàng triều Chân Sách phía đông cũng được, hay ở đại lục
của Ma tộc phía tây cũng được, hoặc là Man tộc ở phía bắc giữa Ma tộc và hoàng triều Chân Sách cũng vậy, đều đặc biệt chiếu cố đối với thương
đội.
Ma tộc có lá trà, lá cây thuốc lá còn có hương liệu cùng với không ít hoa quả, đều là những vật phẩm cần thiết cho dân chúng hoàng
triều Chân Sách. Đồng thời, Ma tộc cũng cần tới gốm sứ, đồ thủy tinh
cùng với các loại tơ dệt của hoàng triều Chân Sách.
Mặc dù trong xương tủy của dân chúng Ma tộc và hoàng triều Chân Sách đều
chảy dòng máu thù hận lẫn nhau, nhưng không chống lại thương đội trao
đổi kinh tế. Chỉ có điều mỗi người đều làm ra quy định bằng văn bản rõ
ràng đối với vũ khí, lương thực, ma tinh đấu thạch và các vật phẩm quân
nhu, tuyệt đối không thể buôn bán những vật phẩm quân nhu.
Đương
nhiên, những vật phẩm bị cấm vận chuyển buôn bán, lợi nhuận tất nhiên
cũng cao hơn rất nhiều. Bất luận là Ma tộc hay hoàng triều Chân Sách đều có mạo hiểm trước nguy cơ bị mất đầu, tiến hành trao đổi những vật phẩm có giá cao.
Tại một gò đất cách Thổ Bảo không xa, hai mươi mấy
chiếc xe ngựa do hai ngựa kéo đang dừng lại. Bốn mươi mấy nam nữ cầm
trường thương, cương đao trong tay, toàn thân mặc áo giáp, cảnh giác
nhìn xung quanh.
- Mặc dù ở gần đây có quân doanh của đại quân, cũng có thể duy trì sự cảnh giác như vậy.
Càn Kình không khỏi liếc mắt nhìn đội ngũ lính đánh thuê hộ tống hàng hóa,
đồng thời âm thầm hiếu kỳ không rõ hàng hóa này là thứ gì, lại phải tìm
một cao thủ, giả làm người đánh xe?
Càn Kình không nhìn người
đánh xe lớn ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba. Hai năm kinh nghiệm sống
trong sơn cốc Tứ Quý và dãy núi phía tây trong thế giới vô tận, rèn
luyện ra một bản năng gần như dã thú. Nam nhân kia mang chiếc mũ rơm
dạng răng cưa, toàn thân mặc quần áo bằng vải không được sạch sẽ lắm,
nhìn bề ngoài xem ra không khác gì với những người đánh xe khác, lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm khó có thể nói rõ được.
Tầm mắt của
hắn nhìn lướt qua người đánh chiếc xe lớn thứ ba tràn ngập khí tức phong trần, đột nhiên thấy có một màu đỏ tuyệt đẹp.
Ngồi trên chiếc xe lớn thứ tư không chỉ có người đánh xe, còn có một nữ ma pháp sư trẻ
tuổi. Ma pháp bào dài màu đỏ được sửa lại, không giống với loại ma pháp
bào dài rộng, trái lại khiến người ta một hơi thở nghệ thuật.
Bảo thạch lớn như quả trứng ngỗng, nằm ở trên đỉnh của pháp trượng bằng gỗ, xung quanh có trang trí hoa văn tinh xảo. Từng mảnh bạc được cắt nhỏ
trang trí xung quanh pháp trượng. Cho dù ai liếc mắt nhìn qua cũng có
thể cảm giác được giá trị đắt đỏ của nó.
Nữ ma pháp sư cảm giác
được ánh mắt nhìn chăm chú của Càn Kình, nàng dùng pháp trượng nhẹ nhàng đẩy chiếc mũ ma pháp sư rộng ra, lộ ra một khuôn mặt trái xoan tuyêt
đẹp. Mái tóc dài màu đen thả dài che đi bộ ngực trần. Giữa hai lông mày
hơi nhíu lại, lộ vẻ kiêu ngạo.
Càn Kình hiểu được tại sao nữ ma
pháp sư trẻ tuổi này kiêu ngạo như vậy. Trên ngực áo ma pháp sư của nàng có tổng cộng ba ngôi sao màu vàng, tượng trưng cho nàng là một ma pháp
sư tam cấp. Tuy rằng nàng cách ma pháp sư thập cấp thậm chí là đại ma
pháp sư vượt qua ma pháp sư thập cấp một khoảng rất xa, nhưng ở tuổi của nàng, đạt được thành tích như vậy đã vô cùng khó khăn.
Một nam
nhân vóc người hơi béo, mặc trường bào có hoa văn kim tệ, từ trên xe
nhảy xuống chạy tới trước mặt Phong tướng quân, trên mặt lộ ra nụ cười
thương nhân, gật đầu khom người nói:
- Tướng quân, ngài kiểm tra
hàng của chúng ta nhanh một chút. Nếu như làm lỡ thời gian, cửa hàng nhỏ của chúng ta không đền bù nổi.
Trong lúc người này khom lưng cúi đầu lấy lòng, một túi nhỏ chứa đầy kim tệ bất tri bất giác được dúi vào trong tay áo của Phong tướng quân.
Càn Kình nhìn thấy vậy liên
tục tán thưởng. Có thể đưa tiền đút lót lưu loát như vậy, giống như các
chiến sĩ rèn luyện trảm đao thuật đến gần như thành bản năng.
Lúc này ba gã Thiên Hộ quay về các hướng khác nhau, giả vờ như không nhìn
thấy hành động hối lộ của thương nhân này. Quân đội ở biên giới bình
thường đã là chuyện vô cùng cực khổ. Nhận chút tiền tiêu vặt từ trên
người đám thương đội đã trở thành quy tắc tiềm định. Người dẫn đầu
thương đội đều hiểu rất rõ ràng việc này.
Hai tay Phong tướng
quân kéo tay áo về phía sau, sống lưng đứng thẳng, trên mặt mỉm cười vui vẻ gật đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho ba gã Thiên Hộ lục soát một chút,
lại nhìn người dẫn đầu thương đội:
- Lương lão bản vẫn là thương
nhân hợp pháp của hoàng triều Chân Sách ta. Ta đối với điều này cho tới
bây giờ vẫn không chút nghi ngờ. Lần này huynh đệ có chút chuyện muốn
làm phiền Lương lão bản một chút. Chẳng biết...
- Tướng quân có gì phân phó cứ nói một tiếng là được.