A Lịch Khắc Tư vừa dứt lời, hai tay Càn Vô Thanh đột nhiên mở rộng ra. Một đạo lực lượng màu xám cực lớn từ đó xuất hiện
Giờ phút này thân thể hắn cũng không cách nào chịu được lực lượng kinh
khủng kia. Bốn lực lượng trùng kích ngược về phía bốn cường giả mạnh
nhất hiện nay.
- Lui lại ngay!
Cửu Dương Chân Tông gầm lên giận dữ nhanh chóng lui về phía sau.
Càn Chiến Huyền tiến tới phía trước đón lấy trầm luân vong linh ấn:
- Ta không sợ hãi! Ta bá đạo, ngay cả thần ngôi sao ở trước mặt ta cũng phải run rẩy! Chết giống như vị thần phải quỳ dưới sự bá đạo của ta!
Xem bá quyền ấn của ta!
Một quyền bá đạo tràn ngập sự thảm
khốc, trong hố sâu bạo phát ra đấu khí trùng thiên. Trầm luân vong linh
ấn của Càn Vô Thanh cùng thân thể hắn chợt nổ nát. Đôi mắt cực lớn trên
bầu trời cũng phát ra một tiếng thống khổ rít gào. Trảm Mã Đao của Càn
Kính đã xuất hiện ở trước đôi mắt cực lớn kia:
- Vỡ cho ta!
Một đao có thể trảm phá ngôi sao, trực tiếp quét sạch ảo ảnh quái dị này.
Trong hố sâu, Càn Chiến Huyền tỏ ra rất đáng tiếc nhìn thân thể Càn Vô
Thanh đã vỡ nát. Bắt sống tù binh đã chết này, muốn lấy được phương pháp khiến thánh khí vào cơ thể là chuyện không có khả năng.
Cửu Dương Chân Tông đứng ở bên ngoài hố sâu nhìn ba người trong hố, sắc mặt biến đổi. Hắn càng cảm thấy mất mặt hơn.
Một khắc vừa rồi, phản ứng của mọi người cũng chính là thể hiện ra thực lực của chính mình. Cửu Dương Chân Tông bay ngược ra ngoài né tránh.
Càn Chiến Huyền lại đi tới đón nhận lực lượng cường đại kia, một quyền
hung hăng đánh ra ngoài!
Một tình huống rất nhỏ như vậy, nhìn ở trong mắt người hữu tâm, chính là thực lực của hai bên ai mạnh hơn một chút mà thôi.
Ngày xưa, đấu kỹ trường huy hoàng nhất ngày xưa.
Sau khi Càn Kình động thủ tại cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, đã đổ nát giống như một đống rác.
Ở đây không còn là kiến trúc hùng vĩ, ở đây không còn những điêu khắc
hoa mỹ, ở đây càng không có những chiếc ghế khách quý biểu hiện thân
phận nào nữa.
Ở đây chỉ có từng mảnh gạch vụn ngói nát. Chúng chồng lên nhau, nằm ở khắp nơi trên mặt đất, lấp đi một phần hố sâu của mặt đất. Tất cả chỉ nói ra chúng đã từng một thời huy hoàng.
Phần mặt đất lầy lội hiện ra ánh nước trong. Đó là giếng nước do bọn họ chiến đấu kịch liệt tùy ý tạo ra.
Các cường giả thế hệ trẻ cũng không có tổn thương gì. Lúc này tất cả
đều đứng dậy đi về phía hố sâu nơi Càn Vô Thanh đã chết.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Lý Lôi Long, lại nhìn Phần Đồ Cuồng Ca bộ dạng dính đầy bụi đất, nở nụ cười:
- Có chuyện gì vậy? Chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi,
sao ta lại cảm giác bộ dạng mọi người dường như huấn luyện đặc biệt
nhiều năm vậy?
Lý Lôi Long dùng sức nắm chặt nắm đấm. Hắn
không chỉ cảm giác được lực lượng trong cơ thể lại có sự tăng trưởng,
hơn nữa bắt đầu cảm giác được mình có thể khống chế được nắm lực lượng
trong tay. Loại cảm giác nâng cao này còn muốn lớn hơn so với sự tưởng
tượng của mình. Có lẽ nếu thật sự bế quan khổ luyện mấy năm, cũng không
thu hoạch lớn bằng chiến đấu với Càn Kình một trận như vậy.
- Đúng vậy, giống như bế quan mấy năm vậy.
Phần Đồ Cuồng Ca cười nhìn Càn Kình:
- Không biết vì sao, hiện tại ta càng tự tin, nếu giao đấu với ngươi
nhất định sẽ đánh bại ngươi. Hiện tại ta có thể thật sự ép ngươi giải
phong ấn thứ hai.
- Hay là để ta đi.
Bàn Mộng Thần hoạt động vai:
- Ta cũng cảm thấy ta có thể làm được.
Sắc mặt Cửu Dương Phong Hoa phức tạp nhìn Càn Kình:
- Rất cảm ơn ngươi cho áp lực của ta, tương lai lúc ta đạt được thức
tỉnh chung cực, sẽ giành lấy danh hiệu người mạnh nhất thế hệ trẻ. Như
vậy, trước lúc đó, ta hy vọng có thể ở gần quan sát ngươi, phát hiện ra
nhược điểm của ngươi, sau đó đánh bại ngươi. Có thể được không?
Càn Kình không mấy bất ngờ. Nữ nhân này không giống với các chiến sĩ
huyết mạch khác. Trong xương cốt của nàng rất kiêu ngạo. Nhưng đồng thời nàng cũng có năng lực mà rất nhiều chiến sĩ huyết mạch không có. Từ khi nàng có thể đưa Khí Cửu Dương về nhà tộc là có thể nhìn ra được năng
lực và sự bao dung của nữ nhân này.
- Đáng tiếc, đã đánh chết.
Bàn Hoành Cơ nhìn thân thể Càn Vô Thanh đã chết bể nát, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách:
- Càn Chiến Huyền, ngươi hạ thủ không thể nhẹ tay một chút sao? Sớm biết vậy, còn không bằng để ta ra tay.
Càn Chiến Huyền khẽ nhíu mày:
- Càn Vô Thanh sinh là người Càn gia ta, chết cũng là người chết của Càn gia ta. Thi thể này ta muốn mang đi.
Các cường giả Chân Thánh lâu đời khác đều xông tới, hâm mộ nhìn Càn Chiến Huyền.
Tuy rằng Càn Vô Thanh đã bị đánh chết, nhưng từ trên thi thể cũng có
thể nghiên cứu ra một ít đầu mối xem làm sao dung hợp thánh khí tiến vào thân thể. Như vậy thực lực Càn gia tất nhiên lại có sự nâng cao rất
lớn, có khả năng đây áp lực với hai thế gia đại lực lượng huyết mạch
chung cực khác cũng không có gì là kỳ quái.
Bàn Hoành Cơ nhíu mày. Tên Càn Chiến Huyền này thật đúng là đủ bá đạo lại đủ thông minh.
Chỉ một người chết đã nghĩ ra phương pháp này, loại bỏ tất cả mọi người
ra ngoài.
Càn Chiến Huyền nói xong liền nắm lấy từng mảnh nhỏ của thi thể kia, ném tất cả vào trong đấu giới. Kể cả hai thánh khí
cũng được hắn thu vào.
Chiến lợi phẩm, từ trước đến nay đều
thuộc về phe đánh chết đối phương. Đây là quy định của hoàng triều Chân
Sách. Các gia chủ ngoại trừ nhìn một cách thèm muốn ra, cũng chỉ có thể
nhìn một cách thèm muốn. Dù sao người trẻ tuổi này là Càn Vô Thanh. Nếu
như người khác đánh chết hắn, chính là khiêu khích đối với Càn gia. Cũng chỉ có Càn Chiến Huyền là người thích hợp ra tay nhất giết hắn nhất.
Chỉ có điều, bất kỳ ai cũng thật sự không ngờ, Càn Chiến Huyền sẽ một quyền đánh chết người này.
- Chiến hữu, ngươi muốn đi đâu?
Thời điểm mọi người còn đang nhìn thi thể kia, Càn Kình đã xoay người
đi khỏi đống đổ nát. Đoạn Phong Bất Nhị vội vàng bước đuổi theo nói:
- Hoàng đế bệ hạ ở bên kia. Chúng ta không phải nên nhận phần thưởng của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương về sao?
Càn Kình nhìn bóng lưng mọi người. Rõ ràng không một người nào có ý
muốn rời khỏi, rất có bộ dạng ngươi đi đâu vậy chúng ta liền đi nơi đó.
Ma tộc! Ma tộc chính là nơi Càn Kình muốn đi đến! Đó cũng là chuyện các chiến sĩ trẻ tuổi khác đều đã biết!
Bảo Long Chân Sách dưới sự bảo vệ của các cường giả, trên khuôn mặt lộ
ra một nụ cười khổ nhìn Càn Kình. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này, hoàng triều Chân Sách thật sự tập trung tinh thần quá lớn. Còn phải một lần nữa tu sửa xây dựng một đấu kỹ trường cực lớn như vậy.
Đấu kỹ trường với quy mô lớn như vậy, không phải bất kỳ một vị hoàng đế
nào cũng có thể xây dựng hoàn thành. Đó là cả một công trình vĩ đại. Nếu như miễn cưỡng xây dựng rất có thể sẽ tổn thương tới vấn đề tài chính
thuế vụ của quốc gia. Sợ rằng phải mất ba năm, hoàng đế mới có khả năng
hoàn thành.
- Tiểu tử, đây là phần thưởng của ngươi.