Càn Kình chậm rãi xoay người, từng bước một đi ra bóng cây. Tán cây che
nắng biến mất từ từ trên mặt Càn Kình, tựa như chính hắn vạch mở tối
tăm.
Ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi nhìn Càn Kình đi hướng mình, phản xạ cùng lùi lại một bước. Thân hình vốn vạm vỡ tùy theo Càn Kình một đấm đánh nát
Hỏa Thành Nham, mỗi bước tiến tới là hắn sẽ cao to một chút. Khoảng cách ngắn ngủi Càn Kình tạo cảm giác có thiên thần đến học viện.
Càn Kình chậm rãi đi ra bóng cây, nhìn biểu tình của mọi người trước và
sau khi biến đổi, nở nụ cười. Mộc Quy Vô Tâm đại thúc nói rất đúng. Điệu thấp? Tại sao? Điệu thấp vì điệu thấp, cố ý khiến người ta đạp lên
mình? Đó chẳng phải là bị nhũn não sao?
- Ba vị học trưởng.
Càn Kình giơ tay phải lên làm tư thế mời, nói:
- Chắc biểu hiện vừa rồi của ta chắc đã chứng minh được ta có thực lực cùng nhận ba vị khiêu chiến, cùng lên đi.
Lên?
Ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi cười khổ. Hai bên cách biệt thực lực quá xa,
bây giờ xem ra hiệu trưởng đại nhân thả tin tức không phải khiến người
ta kéo Càn Kình từ thứ hạng uống mà muốn nương người khiêu chiến để hắn
nhanh chóng nổi tiếng trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
- Bạn học Càn Kình, chúng ta không đánh. Ngươi thắng, chúng ta thua
ngươi quá xa. Sau này khi nào thực lực của chúng ta tăng lên thì sẽ đến
khiêu chiến với ngươi.
Ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi dứt khoát thu lại đấu khí, cùng gõ nắm tay
phải vào ngực mấy cái biểu thị công nhận thực lực của Càn Kình.
Các học viên đứng xem biểu tình khác nhau. Có người thầm mừng đã không
đi lên khiêu chiến, không thì bây giờ sẽ lúng túng như ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi. Có người tròng mắt xoay nhanh, tin tức thật lớn, Càn Kình
không yếu ớt như hiệu trưởng đại nhân nói.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn một góc sân thượng trong khu dạy học phía xa,
cười cười. Hiệu trưởng đại nhân thật biết chọn chỗ xem kịch, nếu Cung
Tiễn Thủ chọn chỗ ám sát thì góc sân thượng đó là nơi thích hợp nhất,
chẳng những dễ dàng ẩn giấu mình mà còn quan sát hầu hết phong cảnh
trước cửa Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
- A? Phát hiện ra ta?
Ngón tay hiệu trưởng Y Sa xoắn một lọn tóc dài trên trán, đầy hứng thú nhìn Càn Kình liếc nàng một cái rồi cúi đầu, rời đi.
- Tiểu tử, vốn ta còn lo ngươi có thói quen giống nhiều thanh niên khác
thích giả bộ điệu thấp, chờ người ta đến đạp ngươi thì sẽ đá lại đối
phương. Bởi vậy ta cố ý thả tin ra, không ngờ... Thật là không ngờ ngươi xuất sắc hơn ta tưởng.
- Điện hạ, người này không thức tỉnh lực lượng huyết mạch lại có đấu tâm giống như người.
- Đúng vậy. Thật khiến người bất ngờ.
Mộc Nột Chân Sách nhẹ phẩy quạt, ngoái đầu nhìn tên đen thui sau lưng, nói:
- Ta là vì có bí pháp đặc biểt của tộc Mộc Nột mới có được đấu tâm, còn
hắn thì sao làm được? Không lẽ kế thừa từ phụ thân của hắn? Cái giá đó
quá lớn.
- Người này có thể trở thành hỗ trợ rất tốt.
- Hỗ trợ.
Mộc Nột Chân Sách nhíu mày nói:
- Ban đầu ta cũng thấy có thể tìm hắn làm hỗ trợ nhưng bây giờ ta cứ cảm giác đã đoán sai, người này cho ta cảm giác không thể thu hỗ trợ.
- Không thể thu hỗ trợ?
Trong đôi mắt to đen của Thiết Nam lóe tia nghi hoặc kỳ dị. Lục vương tử điện hạ được gọi là một trong ba điện hạ xuất sắc nhất thế hệ này, dù
là sức hấp dẫn cá nhân hay thủ đoạn đều rất xuất sắc, đây là lần đầu
tiên Thiết Nam nghe Mộc Nột Chân Sách nói không thể thu một người làm hỗ trợ.
- Ừm! Không thể thu hỗ trợ.
Vẻ mặt Mộc Nột Chân Sách đăm chiêu, lắc đầu, nói:
- Người đó thật kỳ lạ, ta cảm giác không thể nhìn thấu hắn. Không biết nên làm sao đối xử với hắn, không thu hỗ trợ thì làm gì?
Vẻ mặt Thiết Nam nghi hoặc nhìn Mộc Nột Chân Sách. Đúng vậy, nếu không
thu hỗ trợ thì điện hạ nên đối xử với người này như thế nào? Điện hạ học rất nhiều thuật đế vương nhưng chẳng lẽ không có cách nào thích hợp
sao?
- Không vội, không vội.
Mộc Nột Chân Sách bước nhanh đi hướng lớp học, nói:
- Rồi sẽ nghĩ ra cách.
* * *
- Không làm hỗ trợ? Tiểu tử này đánh giá Càn Kình còn cao hơn ta.
Hiệu trưởng Y Sa nhìn bóng lưng Mộc Nột Chân Sách rời đi, tay khoanh trước ngực, mỉm cười nói:
- Người xuất thân từ đế vương gia học được rất nhiều, nhưng lại không
học thứ được người thường có thể học. Không thể làm hỗ trợ nhưng có thể
làm bằng hữu.
- Bằng hữu?
Hiệu trưởng Y Sa giơ tay che môi anh đào, mắt đẹp lóe tia giật mình lẩm bẩm:
- Ta vừa rồi nói cái gì? Bằng hữu? Khiến lục vương tử làm bằng hữu với
Càn Kình? Sao có thể? Mộc Nột Chân Sách là một trong hai người có quyền
kế thừa hoàng quyền kế thừa đời tiếp theo lớn nhất, sao hắn có thể làm
bằng hữu của Càn Kình? Ta bị Lục vương tử hay là Càn Kình ảnh hưởng?
Thôi kệ nó, không thèm nghĩ, đi xem biểu hiện trong lớp của Càn Kình! Ta càng lúc càng thấy thanh niên này thú vị.
Tiếng chuông vào học chậm rãi vang lên, truyền khắp Chiến Tranh Chinh
Phạt học viện. Trên đường đi còn có mấy Đệ tử Chiến Sĩ nhàn nhã đi trong phút chốc bùng nổ đấu khí, dùng đấu kỹ đặc biệt di chuyển nhanh chạy
như bay đến lớp học.
Chớp mắt con đường sạch sẽ chỉ còn lại lá cây rơi, không thấy bất cứ vật gì nữa.
Càn Kình đi vào lớp tùy tiện chọn chỗ ngồi, mông mới chạm vào ghế thì
cửa lớp đã mở ra, ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi sóng vai đi vào phòng.
- Càn Kình?
Chiến Sĩ trẻ tuổi vóc dáng cao to đi giữa ba Đệ tử Chiến Sĩ trẻ tuổi mắt đang cười chợt bắn ra tia sắc bén như dao, khớp xương hai tay kêu răng
rắc.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi vẻ mặt đầy giận dữ, ngón tay
gõ màng tang, cảm giác người này hơi quen mắt nhưng không nhớ ra là ai.
Càn Kình trầm ngâm, cuối cùng hỏi:
- Xin hỏi... Chúng ta có gặp nhau?
- Ngươi!
Chiến Sĩ trẻ tuổi vóc dáng cao to trán nổi gân xanh, mặt trướng đỏ rực,
trông như gã bị một cây búa đập trúng ngực, thân thể lảo đảo đứng không
vững.
- Hoắc Nhĩ Thiết...
Hai Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh Chiến Sĩ vạm vỡ vội vàng duỗi tay đỡ lấy đồng bạn, khẽ kêu lên.
- Hoắc Nhĩ Thiết?
Tròng mắt Càn Kình xoay tròn, lầm bầm:
- Chắc ta từng nghe tên này...
Hoắc Nhĩ Thiết ổn định thân hình, căm hận trừng Càn Kình. Hôm đó Hoắc
Nhĩ Thiết đứng trên lôi đài sỉ nhục Phần Đồ Cuồng Ca kết quả bị Càn Kình một đấm đánh ói ra nước chua, đó là sỉ nhục lớn nhất mấy năm nay trong
đời gã. Hoắc Nhĩ Thiết không ngờ đối thủ này quên sạch, nỗi nhục nhã còn lớn hơn hôm đó.
- Hoắc Nhĩ... Hoắc Nhĩ gia tộc...
Ngón tay Càn Kình gõ mặt bàn.
- Chiến Sĩ gia tộc huyết mạch Bạo Hùng? A, lần trước ta đến học viện từng đánh ngươi!
- Rốt cuộc ngươi nhớ ra!
Hoắc Nhĩ Thiết suýt nghiến bể răng, trong lòng không có chút vui sướng
được người nhớ đến. Trước mặt nhiều bạn học bị người khinh thường hết
nửa ngày mới nhớ ra, đây là sỉ nhục. Sỉ nhục cuộc chiến đấu trước, mấy
ngày nay Hoắc Nhĩ Thiết luôn khổ luyện vì muốn dùng thanh âm xương cốt
toàn thân đối thủ rửa nhục!