Suất Trá Phong Vân

Chương 122: Chương 122: Phong vân lục cảnh, ma thú đột kích




Càn Kình cảm giác hiện tại nếu như móc nội tạng mình ra, cũng có thể làm được vài mâm.

Trong hồ nước nhiệt độ cao, Càn Kình hít thở chậm hơn so với trước kia rất nhiều. Nhưng sức sống trên người tán phát ra lại cường đại hơn so với bất kỳ lúc nào trước đó. So với lúc mới vừa tiến vào sơn cốc Tứ Quý, hiện tại sức sống trong huyết mạch cơ thể dâng trào, dẫn đến thân thể cũng phát triển nhanh chóng hơn so với ngày trước.

Trong hồ nước, da Càn Kình đỏ au, mơ hồ tản ra một ánh sáng, thoạt nhìn tràn đầy tính co dãn và cứng rắn, giống như đao kiếm cũng không thể chém bị thương.

Tuy rằng thân thể vẫn co ro, thần sắc Càn Kình lại không thống khổ giống như lúc ban đầu mới tiến vào hồ nước. Nước nóng đủ để nhanh chóng nấu chín thịt tươi, nhưng hai hàng lông mày của hắn chỉ nhíu lại, biểu tình có phần không thoải mái, nhưng không có vẻ gì là thống khổ khó chịu được.

- Gió vô hình, đao kiếm khó tổn thương. Mây vô tướng, tụ tản thất thường.

Càng ngày Càn Kình càng hiểu rõ này ý tứ của hai câu nói này. Đấu lực dung nhập da, hóa vào cơ, hợp trong xương cốt, tập hợp vào trong máu dần dần từ bị động lúc ban đầu, hiện tại đã thỉnh thoảng có thể nắm giữ một chút chủ động. Xem hiệu quả lúc nắm giữ chủ động, tức thì gấp mười lần so với bị động.

Tập luyện gần một tháng, thân thể Càn Kình không ngừng nhận được sự cường hóa. Đấu mạch trong cơ thể đã mở rộng hơn gấp mười lần so với đấu mạch chiến sĩ thập cấp lúc mới đầu. Nếu trước kia là dòng suối nhỏ không có sinh khí, bất kỳ lúc nào cũng có thể khô cạn, nhưng đấu mạch hôm nay lại là dòng suối liên tục chảy.

Ầm...

Càn Kình từ trong nước lao ra ngẩng đầu lên, cười híp mắt bơi tới bên hồ, leo lên. Sau khi mặc xong quần áo, hắn dùng sức giẫm xuống mặt đất một cái, nhất thời lưu lại một dấu vết rất sâu.

Ánh mắt lão nhân không giấu được kinh ngạc. Lão vốn tưởng phải cần ba tháng thậm chí nửa năm, không nghĩ tới tiểu tử này liều mạng tiến về phía giữa hồ, không ngờ thật sự sớm luyện thành tầng thứ nhất.

- Hiện tại thể lực và thân thể ngươi đều vượt qua rất xa so với chiến sĩ thập cấp.

Lão nhân đi xung quanh thân thể Càn Kình hai vòng, trong tay đột nhiên xuất hiện một khúc gỗ to bằng bắp chân, hoàn toàn không nói một lời, đập xuống. Khúc gỗ rít lên một tiếng khi di chuyển trong không khí, mạnh mẽ đập về phía thân thể Càn Kình.

Càn Kình không đánh lại, chỉ tùy tiện rót đấu lực rót vào trong tay. Cơ bắp lập tức nhô cao thành từng khối rõ nét. Ngay cả da trong phút chốc cũng trở nên ửng đỏ, thản nhiên đón lấy khúc gỗ có thể đơn giản đánh nát xương người thành bột phấn.

Ầm!

Khúc gỗ lớn bằng bắp chân phát ra một tiếng động, biến thành hai nửa. Vụn gỗ bay đầy trời. Nửa đoạn gỗ nhanh chóng bay trên không trung. Trên da Càn Kình không có biến hóa chút nào. Cơ bắp lại khôi phục sự mềm mại như trước. Trên da tràn ngập sức sống.

- Ngươi bây giờ nói là mình đồng da sắt cũng không quá đáng.

Lão nhân tán thưởng nói:

- Một gậy của ta, cho dù là đầu con hổ cũng có thể đánh thành thịt nát. Không ngờ ngươi tiện tay đưa lên lại ngăn cản được. Xem ra, bây giờ ngươi miễn cưỡng luyện thành thạch thân.

- Thạch thân?

Càn Kình nắm chặt hai tay cảm nhận lực lượng tràn ngập trong cơ thể, thân thể còn cảm giác có cường lực, hỏi:

- Không phải là Phong Vân Kim Thân sao?

Lão nhân liên tục lay động ngón trỏ tay phải:

- Ngươi cho là Phong Vân Kim Thân thật sự dễ luyện như vậy sao? Ta cho ngươi biết, Phong Vân Kim Thân chia ra thành Thạch thân, Sắt thân, Cương thân, Đồng thân, Ngân thân, Kim thân. Có thể luyện thành Thạch thân, nói vậy, thân thể của ngươi coi như đã gần thậm chí vượt qua độ cứng của đá. Ta thật muốn biết, nếu như Phong Vân Kim Thân luyện đến mức tận cùng sẽ như thế nào?

Càn Kình rướn mày nhìn lão nhân nghi ngờ hỏi:

- Sư phụ không biết sao?

- Không biết.

Lão nhân rất thành thực trả lời.

- Người sáng tạo Phong Vân Kim Thân cũng không có luyện đến mức tận cùng sao?

Càn Kình có chút kinh ngạc.

- Không.

Lão nhân thành thực khiếnn Càn Kình cảm thấy đầu óc có chút cháng váng:

- Chưa từng có người nào luyện thành. Ngay cả Bộ Tuyệt Thiên sáng tạo ra nó, cũng chỉ nghĩ phương pháp này hẳn có thể thành công. Trong số những người thừa kế Đấu Khí Phong Vân, kỳ thực có rất ít người tập luyện Phong Vân Kim Thân.

Càn Kình đã hiểu. Luyện Phong Vân Kim Thân phải chịu quá nhiều khổ sở. Nếu là một người trong đầu không có bất kỳ ý niệm chấp nhất nào, căn bản không cách nào thực sự kiên trì nổi. Nếu không cẩn thận thật sự bị nấu chín người.

- Kỳ thực, lần này ngươi ngoại trừ thu hoạch được đấu mạch Phong Vân Kim Thân ra... thu hoạch lớn nhất thật ra vẫn là ý chí lực và sự nhẫn nại.

Lão nhân tươi cười lộ ra một chút ý định kiểm tra Càn Kình.

Càn Kình lại gật đầu đồng thời nói:

- Sự nhẫn nại, nếu như ta và kẻ địch đối chiến cùng dùng đao, ta tất nhiên có thể chịu đựng tốt hơn hắn, công kích lần thứ hai nhanh hơn hắn, do đó rất có khả năng nhận được cơ hội thắng lợi mang tính quyết định.

Mấy ngày nay trên mặt lão nhân vẫn lộ nụ cười thỏa mãn, hôm nay lại thoả mãn khác thường. Có thể thu được một đồ đệ có thiên phú chiến đấu đã là rất may mắn. Nhưng đồ đệ này chẳng những có thiên phú chiến sĩ rất mạnh, còn có được cái đầu hiếm thấy trong phần lớn các chiến sĩ!

- Tốt, ngày mai chúng ta ngừng tiếp tục tập luyện Phong Vân Kim Thân. Ngươi suy nghĩ một chút về những lĩnh hội trong mấy ngày qua, củng cố Phong Vân Kim Thân tầng thứ nhất. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một đại trận Đấu Linh, bắt đầu trùng kích chiến sĩ Hàng Ma.

Lão nhân bỏ lại một câu nói, sau đó giống mọi ngày biến mất ở trong hơi nước mù mịt.

Càn Kình không mấy kinh ngạc. Mấy ngày nay hắn liên tục tập luyện Phong Vân Kim Thân, thống khổ đau khổ cũng tạo thành một thói quen sẽ không vì một chuyện nào đó mà kinh ngạc hay sợ hãi. Hắn lại cẩn thận suy nghĩ tập luyện ở hồ nước lúc nào thì đúng, lúc nào thì sai.

quy tắc chiến sĩ - mỗi một lần sau khi chiến đấu còn sống, bất luận thắng hay thu đều phải kiểm tra lại những lỗi lầm của mình, mới có thể đạt được tiến bộ lớn hơn.

Đi qua xung quanh rừng đá đều là những tảng đá kỳ lạ. Càn Kình đi vào rừng cây nhỏ, tâm tình đang thả lỏng đột nhiên trở nên ngưng trọng. Thân thể hắn lập tức cảm nhận được một khí tức đầy nguy hiểm ở ngoài bìa rừng, kích thích từng tế bào trong thân thể đập rất nhanh.

Đấu lực thập cấp lao nhanh trong đấu mạch giữa các đã sớm được mở rộng, trong nháy mắt rót vào trong hai chân. Một lực lượng cường đại hình thành lực đẩy. Hắn liên tục đạp trên mặt đất nhảy lên thật cao, thân thể hóa thành một mũi tên nhọn xông thẳng về phía ngoài bìa rừng.

Trên mảnh đất trống phía trước sơn động, hơn mười con sói xám thân dài gần hai thước, đang nhe ra hàm răng sắc bén, trong miệng nước dãi chảy ra, chân sau gập lại nằm trên mặt đất tới tư thế săn mồi, ánh mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm vào nữ kiếm sĩ Thủy Liên Doanh đang đứng ở trong cửa động, tay cầm một khối đá lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.