- Được, tốt!
Cách Lâm Bàn cười híp mắt đi về phía giữa sân, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Càn Kình nghiến răng quát:
- Ngươi biết, tại sao ta muốn yêu cầu chiến trước không? Ta muốn cho
ngươi tận mắt nhìn thấy bằng hữu của ngươi chết, cho ngươi lĩnh hội cảm
giác thống khổ, sau đó sẽ hủy diệt thân thể ngươi.
Mặt Càn Kình nhìn Bích Lạc, đưa tay ra sau lưng nàng vỗ nhẹ, tư thế thoạt nhìn như đang ôm nàng vào trong lòng, lại dặn dò:
- Cảm giác không được, lập tức từ bỏ. Không ai trách nàng. Nhớ kỹ, nàng
muốn trở thành đại ma pháp sư, không thể dừng bước ở chỗ này.
Dưới mũ pháp sư, gương mặt Bích Lạc đỏ như trái táo chín. Hành động ôm có
chút mập mờ khiến thân thể nàng chợt nóng lên. Tiếng đáp của nàng nhỏ
tới mức Càn Kình thiếu chút nữa cũng không nghe được.
Mọi người tránh sang một bên, nhường không gian lại cho hai người quyết đấu ma pháp. Tát Bác Ni đứng dậy:
- Ta tuyên bố, hôm nay trận quyết đấu đầu tiên, bắt đầu!
Tát Bác Ni vừa dứt lời, Bích Lạc cảm thấy một ma pháp dao động. Ngay lập
tức nàng nhìn thấy quyển trục ma pháp trong tay Cách Lâm Bàn chợt xuất
hiện chút tinh quang. Ba hỏa cầu lớn bằng nắm tay, kéo theo đuôi thật
dài màu đỏ, thiêu đốt không khí gào thét bay nhanh tới...
Ma pháp sư chiến đấu, cho dù là đại ma pháp sư chiến đấu, thông thường đều sử
dụng quyển trục ma pháp, mà không phải đứng tại chỗ lợi dụng ma lực của
mình ngâm nga theo trình tự ma pháp phát động công kích. Như vậy sẽ mất
rất nhiều thời gian.
- Mở!
Hai tay Bích Lạc nắm chặt hai
quyển trục ma pháp bảo vệ Trạm Lam, tập trung toàn bộ tinh thần, đề
phòng nhìn chăm chú vào Cách Lâm Bàn mạnh hơn nàng rất nhiều. Nàng chồng hai băng thuẫn lên nhau, cản ở trước người, vội vàng lại móc ra hai
quyển trục khác, lại rót tinh thần lực vào trong đó, sử dụng tất cả
quyển trục ma pháp.
Hỏa cầu trước sau đánh vào băng thuẫn bảo vệ
Trạm Lam, tia lửa chói mắt và băng vụn bắn ra khắp nơi. Ánh mặt trời
chiếu ở vào rực rỡ khác thường. Bích Lạc đã bị lực lượng ma pháp trùng
kích lui về phía sau một bước nhỏ, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn.
Hóa ra quá trình chiến đấu ma pháp là như vậy. Thật khiến người ta có
cảm giác khẩn trương.
Sau khi Cách Lâm Bàn đánh ra hỏa cầu, nhìn
ma pháp bào của Bích Lạc, liền nở nụ cười. Đúng là một học viên ma pháp
không có kinh nghiệm. Không ngờ không biết cho dù không có quyển trục ma pháp, cũng phải sử dụng một ít hàng giả bỏ vào trong ma pháp bào, khiến đối thủ không đoán được thực lực nông sâu của chính mình. Hiện tại bốn
quyển trục ma pháp đều lấy ra, chẳng phải nói nàng đã không còn lực
chiến đấu nữa?
- Thứ lơ lửng duy nhất này chính là băng thuẫn Trạm Lam?
Hai tay Cách Lâm Bàn cầm pháp trượng bảo thạch đỏ, thần sắc có chút dữ tợn cười:
- Có thể đoán được, phía sau cũng là một băng thuẫn? Ta cảm giác được, là khí tức ma pháp đẳng cấp tương tự. Ngươi thật đáng thương. Ngay cả một
công kích ma pháp cũng không có, hôm nay ta sẽ đọc ma pháp, hủy diệt
quyển trục ma pháp của ngươi! Hài tử đáng thương, ngươi chẳng lẽ không
biết sao? Người khác nhìn không ra vật cất giấu dưới ma pháp bào dài,
đối với ma pháp sư có kinh nghiệm, chẳng lẽ còn nhìn không ra dưới ma
pháp bào còn cất giữ quyển trục ma pháp nào hay không sao? Sau khi chết
nhớ kỹ, sau này kết giao bằng hữu phải xem hắn có thể gây ra phiền phức
khiến ngươi ngươi không giải quyết được hay không, tinh linh nguyên tố
hỏa vĩ đại...
Bảo thạch đỏ trên pháp trượng lóe lên ánh sáng đỏ. Tinh thần lực của Cách
Lâm Bàn thôi phát ma lực chứa trong bảo thạch đỏ, từ đó kích thích ra
nguyên tố hỏa khống chế được tổ hợp thứ tự của nguyên tố hỏa.
Đây là pháp trượng quý nhất của hắn, thường ngày đều luyến tiếc chỉ dùng
một chút. Ngày hôm nay, trong lòng Cách Lâm Bàn có một cảm giác vui mừng vì trả thù, lại có một loại cảm giác đắc ý. Trong một trận đối chiến ma pháp, có thể đọc ma pháp thật là một chuyện không dễ dàng.
- Phóng!
Cho tới bây giờ Bích Lạc đều nói chuyện rụt rè, lại hiếm khi xuất hiện vẻ
kiên quyết dứt khoát như vậy. Băng thuẫn Trạm Lam phía trước người được
tinh thần lực miễn cưỡng duy trì lơ lửng trên không chợt di chuyển về
phía trước. Băng trùy giấu ở phía sau băng thuẫn gào thét bay ra ngoài,
tạo ra tiếng rít trong không khí.
- Đây là…
Cách Lâm Bàn
thấy băng trùy phá không bay nhanh tới, thật sự kinh hãi. Lần đầu tiên
trong lòng hắn hối hận mình đã quá sơ suất. Sớm biết vậy, đáng ra nên
rơi tất cả năng lực phản kháng của nàng trước mới đúng! Nguyên tốc hỏa
gần như đã sắp vào hàng nhất thời hỗn loạn. Hỏa cầu trước người vốn đã
sắp ngưng tụ nhanh chóng lao tới, vừa vặn đập vào băng trùy, phát ra một tiếng nổ mạnh.
Ầm.
Cách Lâm Bàn ngã xuống mặt đất, lăn ba bốn vòng mới dừng lại. Lúc hắn đứng lên, nhiều chỗ trên ma pháp bào đã
bị lửa đốt thủng. Lông mi màu xám tro bị đốt rụi. Mũ pháp sư bị nổ mạnh
bay mất không nhìn thấy, lộ ra mái tóc thưa thớt. Trên mu bàn tay cũng
xuất hiện nhiều dấu vết bị bỏng.
Nguyên tố ma pháp không khống chế được tách ra, thường có thể gây ra uy lực lớn hơn.
Cách Lâm Bàn dính đầy bụi đất từ dưới đất bò dậy. Chỉ một sơ suất nho nhỏ
thiếu chút nữa toi mạng! Nếu như không phải nguyên tố ma pháp tách ra,
vừa đúng lúc đánh vào băng trùy, mà bị băng trùy xuyên qua cổ họng...
Bích Lạc cố gắng duy trì băng thuẫn lơ lửng chắn ở trước người. Trên trán mơ hồ lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng hiểu rõ thực lực và vốn liếng của mình kém hơn đối thủ rất nhiều. Bởi vậy, nàng chỉ có vừa lên đã lấy ra toàn bộ
đánh lén mới mong có cơ hội. Nhưng đáng tiếc bởi vì hắn không khống chế
được nguyên tố ma pháp khiến chúng tách ra dẫn đến thất bại cuối cùng,
trong lòng cũng không khỏi có chút chán nản.
- Muốn chết!
Cách Lâm Bàn thẹn quá thành giận gầm thét vung tay lên, phát ra hỏa cầu ma
pháp thiêu đốt. Hỏa quang màu đỏ và băng thuẫn màu xanh nhạt va chạm vào nhau, lại phóng ra hỏa diễm chói lòa và băng vụn bắn ra.
Bích Lạc không chịu nổi lực lượng va chạm này trùng kích, lùi lại hai bước đặt mông ngồi trên mặt đất.
Quyển trục ma pháp... không còn!
Ánh mắt Càn Kình hiện lên sự tán thưởng. Với thực lực như vậy, chút vốn
liếng như thế, có thể đánh thành tích này, Bích Lạc quả nhiên rất có
thiên phú chiến đấu ma pháp. Chẳng qua là tập luyện ma pháp tiến triển
quá chậm rãi mà thôi. Xem ra Hoàng Tuyền cũng không cướp đi toàn bộ
thiên phú của muội muội.
- Được rồi, Bích Lạc.
Càn Kình hướng về phía trận quyết đấu vẫy tay:
- Nàng đánh rất tốt, có thể đầu hàng nhận thua.
- Không được...
Trong giọng nói khe khẽ của Bích Lạc lộ ra một tia quật cường hiếm thấy. Bàn
tay nhỏ bé giấu ở dưới ma pháp bào, nắm thật chặt một ngọn phi đao! Đây
mới là vương bài sau cùng! Ngay cả Càn Kình cũng không biết về vương bài này!
Ở trong sơn cốc Tứ Quý, thời gian Càn Kình xuống nước đi
cường hóa mình, Bích Lạc ở có một lần tiêu hao sạch tinh thần lực, định
dùng ma hạch bổ sung, lão nhân đưa cho nàng một cái phi đao của Càn
Kình.