Càn Kình đứng dậy cố gắng
hết sức hoạt động thân thể. Tình huống như vậy còn đáng sợ hơn nhiều so
với ma đạo khí trọng lực mà mình gặp phải. Thực lực không phải chỉ bị áp chế một hai phần. Nếu như ở trong tình trạng như vậy đi đối chiến Càn
Chiến Huyền, không biết có phải đánh được ba giây đã ra ngoài hay không? Có lẽ một giây cũng không chịu được?
Càn Kình nghe đại thúc Bố Lai Khắc nói xong bất lực cười. Mở cái này ra
thật sự quá đơn giản, nhưng loại phong ấn này chỉ có thể phong một lần.
Như vậy cơ hội tập luyện cũng chỉ có một lần. Mình làm sao có thể lãng
phí hết? Cho dù chỉ là đẻ đánh thắng chiến sĩ lực lượng huyết mạch chung cực, cũng phải dựa vào thực lực của mình đi mở phong ấn ra.
- Được. Bởi vì trước đây ngươi và sóng dao động của đấu giới này khác
nhau, cho nên ngươi chỉ có thể ở đây học tập, không cầm đi bất kỳ vật
gì. Hiện tại ngươi...
Ngón tay Bố Lai Khắc chỉ lướt qua xung quanh:
- Có khả năng chạm vào tất cả vật thể. Ngoại trừ sinh linh ra, người đều có thể mang ra ngoài.
Đều có thể mang ra ngoài sao?
Trong lòng Càn Kình chấn động. Tin tức này thật sự quá chấn động! Một bộ rèn! Một bộ rèn của đại thúc Bố Lai Khắc! Đây chính là một bộ thánh khí rèn trọn vẹn. Sử dụng nó để rèn ra trang bị...
- Muốn lấy thì lấy đi.
Bố Lai Khắc lộ ra nụ cười đầu tiên mà Càn Kình nhìn thấy từ trước tới nay:
- Cái này vốn là thứ ngươi có thể lấy được thông qua sát hạch...
- Mười tám búa thặng phong của ta...
- Ngươi nhìn Đấu Hồn thứ hai của ngươi một chút đi.
Càn Kình điều động ra Đấu Hồn thứ hai lại thấy sửng sốt. Tất cả mười tám búa thặng phong mê người đều ở trong đó. Tuy rằng mỗi búa phía dưới
mình vẫn muốn học, và có khả năng học được.
- Đây là...
Càn Kình nhìn tất cả động tác của mười tám búa, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
- Học được năm búa, ngươi sẽ học cái gì gọi là liên tục. Học liên tục
một hơi mười tám búa, đối với ngươi mới là có lợi. Nếu búa thứ nhất để
ngươi xem tất cả mười tám búa...
Càn Kình nghe lời đại thúc Ân Lạp Khắc nói cũng nở nụ cười.
Đúng vậy, nếu như ngay từ đầu nhìn thấy tất cả hình ảnh của mười tám búa thặng phong, mình sẽ hoàn toàn bị lạc, căn bản không biết cái gì là
mười tám búa thặng phong. Hiện tại bởi vì học xong năm búa hợp nhất,
trái lại trong mười tám búa liên tục này, mình học được nhiều thứ hơn,
học cũng sẽ càng nhanh hơn.
Nhưng... Mặc dù nhanh thế nào đi nữa... Càn Kình chắc hẳn muốn học được
tất cả vận dụng thành thạo, sợ rằng tám năm mười năm cũng không thể làm
được.
Càn Kình cúi đầu nhìn ma đạo khí dưới chân, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Cái này, ta cũng muốn lấy đi.
- Cho bằng hữu của ngươi sao?
Ân Lạp Khắc cười khẽ:
- Cứ lấy đi.
- Đại thúc, ta còn có thể tiếp tục học rèn ở trong này không?
Bố Lai Khắc gật đầu, bộ dạng tùy tiện:
- Nếu như nhìn thấy A Lịch Khắc Tư không nên nương tay. Hắn là một hài
tử đáng thương. Sớm đưa hắn đi gặp thần ngôi sao, mới là nhân từ đối với hắn. Lúc đầu ta... đã nương tay...
Càn Kình chỉ ra sức gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Ân Lạp Khắc.
- Tiểu tử, ngươi trước hết cứ thích ứng với phong ấn này đã. Bây giờ ngươi đánh với ta, muốn thứ gì cũng có thể lấy được.
Thoáng cái, thân thể Càn Kình đã trực tiếp phóng thiên quân ra. Nhưng
ngay lập tức hắn lại bi ai phát hiện cho dù là thiên quân trên người,
cũng bị dây xích nhốt lại, căn bản không cách nào phát huy ra chiến lực
thật sự.
- Hiện tại tin chưa?
- Tin...
Càn Kình bất lực gật đầu:
- Ta đi vào núi phía tây...
- Đi thôi đi thôi...
Ân Lạp Khắc phất tay một cái:
- Cẩn thận một chút. Hôm nay ngươi chết ở chỗ này, sẽ chết thật. Ma thú trong núi phía tây cũng không yếu.
- Được rồi...
Càn Kình bước nửa bước, chân lại thu về, xoay người nhìn về phía ma pháp nư Hồng Vân gật đầu:
- Xin hỏi, ngài có ma pháp nào tương đối đặc biệt, uy lực tất nhiên
cường đại càng tốt. Nếu không phải uy lực cường đại, vậy có năng lực đặc biệt cũng được. Tuy rằng ta không thể tu luyện ma pháp, nhưng cũng biết tạo ra ma pháp cơ bản, là để tiện cho sinh hoạt, không phải vận dụng
trong chiến tranh đi.
Ma pháp sư Hồng Vân nhướng mày lông. Người trẻ tuổi này không qua tìm mình, còn biết ma pháp có phương diện như vậy sao?
- Có rất nhiều. Linh hồn run rẩy, huyết bạo thuật...
Ma pháp sư Mây Đỏ tóm tắt tên gọi của hơn mười loại ma pháp. Càn Kình
mới phát hiện không ngờ mình chưa từng nghe qua bất kỳ ma pháp nào trong những ma pháp này.
- Ngươi muốn xem một chút không?
Ngón tay của Hồng Vân nhẹ nhàng móc một cái. Vô số nguyên tố ma pháp
trên mặt đất nhanh chóng lưu chuyển. Những nguyên tố ma pháp kia tiến
hành các loại sắp xếp thứ tự, tạo thành từng sắp xếp thứ tự đặc biệt
huyền ảo hơn.
Tuy rằng Càn Kình không thể thi triển ma pháp, lại có lý luận rất sâu về ma pháp. Bất kỳ một người nào tu luyện minh văn, ở trên phương diện này cũng sẽ không quá kém.
- Đây là huyết bạo thuật, lợi dụng lực lượng của máu tiến hành phá hoại. Uy lực cường đại hơn gấp trăm lần so với thuật nổ mạnh.
Hồng Vân nói rất đơn giản:
- Đặc biệt ở trên chiến trường, uy năng của nó càng cường đại hơn. Khuyết điểm là chẳng phân biệt được địch hay ta...
Càn Kình cố gắng nhanh chóng ghi nhớ cách sắp xếp các loại ma pháp. Tuy
rằng mình không dùng được, nhưng Bích Lạc, Hoàng Tuyền vẫn dùng được!
Tuy nói thời đại đang phát triển, ma pháp đang tiến bộ, nhưng Hồng Vân
không phải mỗi ngày chỉ ngủ, tất nhiên cũng sẽ cải tiến phát triển ma
pháp.
Tất nhiên uy năng những ma pháp sẽ không kém chút nào.
Đủ hai giờ, Càn Kình miễn cưỡng ghi nhớ được sắp xếp thứ tự của mấy
nguyên tố ma pháp. Lúc này hắn mới đứng dậy cung kính cúi đầu về phía
mọi người, sau đó đi ra khỏi thôn trang.
Hắn nhìn núi khổng lồ cao vút phía tây. Nơi này có rất nhiều nguyên liệu cao cấp. Ở đây, đại thúc chỉ rèn có cây búa sắt thánh khí. Những người
khác vẫn cần có trang bị. Trước đây nguyên liệu không đủ thật phiền
phức. Hiện tại về phương diện nguyên liệu chỉ cần mình cố gắng, có thể
nhận được càng nhiều.
Lên núi phía tây! Giành lấy nguyên liệu! Lợi dụng sự chênh lệch thời
gian ở thế giới vô tận này có thể có nhiều thời gian tiến hành rèn trang bị hơn!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mười sáu giờ vừa hết, Càn Kình lại được đưa ra khỏi thế giới vô tận.
Cái này?
Càn Kình đứng dậy nhìn mũ pháp sư trong tay. Xem ra nơi đó thật sự là
một không gian đặc biệt. Đối với nơi đó, trước sau mình vẫn là một người từ bên ngoài tới. Khi đến thời gian hạn chế sẽ bị đá ra ngoài. Dường
như dưới bầu trời, thời gian sẽ khiến người ta già yếu cũng là một đạo
lý tương tự, không có bất kỳ phương pháp nào tránh khỏi.
Càn Kình nhìn ma đạo khí phong ấn trong đấu giới kia, khẽ cười đi ra khỏi phòng.
Đoạn Phong Bất Nhị đang ngồi ở trong sân. Hắn cầm thanh chiến đao bình
thường nhẹ nhàng đánh bóng ở trên đá mài đao. Đây không phải là đang mài đao, mà là đang mài tâm!