Nhập thánh?
Thân thể Lệnh Đông Lai bỗng nhiên rùng mình một cái. Không ngờ Mộc Quy
Vô Tâm cũng nhập thánh! Đối với cường giả nhập thánh, theo bản năng Lệnh Đông Lai cảm thấy sợ hãi, khiến thân thể nhất thời cứng ngắc, tốc độ
phản ứng cũng chậm lại.
Mộc Quy Vô Tâm đưa bàn tay lớn về phía trước, lập tức nắm lấy Lệnh Đông
Lai trong tay, giống như bắt con gà con. Ban đầu, cho dù đối mặt với
Chiến Thánh, Lệnh Đông Lai ít nhiều cũng có thể làm ra một chút phản
kích. Nhưng vào giờ phút này, hắn hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
- Quỳ xuống cho ta!
Mộc Quy Vô Tâm nắm lấy Lệnh Đông Lai thả xuống mặt đất, Càn Kình dùng
một chân đá vào vị trí phía sau đầu gối hắn, trực tiếp khiến vị sứ giả
Chiến Đường quỳ gối trước mộ của Lôi Địch.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mộc Quy Vô Tâm nắm lấy đầu Lệnh Đông Lai, giống như cầm lấy một hồ lô nhỏ, liên tục khiến trán hắn va chạm với mặt đất.
- Chạy trở về Chiến Đường của ngươi đi.
Mộc Quy Vô Tâm tiện tay ném Lệnh Đông Lai ra ngoài:
- Ngày hôm nay, nể tình mọi người đều là chiến sĩ bình thường, nể tình
Chiến Đường đã từng bồi dưỡng ta và Lôi Địch, ta không giết ngươi. Lần
sau? Lẽ nào, ngươi thật sự cho rằng chỉ có Càn Chiến Huyền dám không để ý tới luật pháp, giết người sao?
Lệnh Đông Lai thậm chí ngay cả tự chủ rơi xuống đất cũng không làm được. Toàn thân ngã ngồi dưới đất, trượt dài mấy thước xa. Rất nhiều người
đều đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Càn Kình và Mộc Quy Vô Tâm.
Lớn mật! Đây quả thật là một đám chiến sĩ bình thường to gan lớn mật.
Đối mặt với sứ giả Chiến Đường, không ngờ bọn họ lại có phản ứng như
vậy.
- Chào ngươi, chào các ngươi.
Lệnh Đông Lai vội vội vàng vàng từ dưới đất bò dậy, không để ý tới ánh
mắt trêu chọc cười nhạo của mọi người xung quanh, xoay người nhanh chóng chạy về phía xa:
- Ta nhớ kỹ các ngươi rồi! Các ngươi dám sỉ nhục sứ giả Chiến Đường, các ngươi sẽ phải hối hận!
Đoạn Phong Bất Nhị liếc mắt nhìn Thiết Khắc bên cạnh, vị con lai này có
ba đôi cánh, lại cách thức tỉnh chung cực một khoảng cách không xa.
Dường như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đột phá giới hạn, tiến vào
trạng thái Chiến Thánh. Trong lúc mọi người không chú ý, hắn đã biến mất khỏi đám người.
Có vài người không thích hợp để giết chết một cách trực tiếp trước mặt
mọi người, nhưng những người như thế nếu thật sự để chúng trở về, có thể sẽ dẫn tới càng nhiều phiền phức hơn.
Như vậy, ám sát sẽ biến thành phương pháp tốt nhất! Cho dù ám sát qua
đi, rất nhiều người đều sẽ nghi ngờ là ai làm, nhưng bởi vì không có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện như vậy cũng chỉ có thể chờ điều tra.
Ám sát không thể so sánh với giết chết trực tiếp. Có đôi khi cấp bậc
tương đối thấp hơn một chút, đều có thể giết chết cấp bậc tương đối cao
hơn.
Mặc dù Thiết Khắc chưa hoàn toàn hấp thu tiêu hóa hết tinh hoa chi tâm
từ Lộ Tây Pháp, nhưng mấy ngày nay hắn cũng có sự tăng cường không nhỏ.
Lúc đầu hắn ở trạng thái gần như Đấu Hồn đỉnh phong, nhưng hôm nay cho
dù nói là đã tiến vào trạng thái bán thánh, Đoạn Phong Bất Nhị cũng
không cảm thấy bất ngờ.
Thực lực như vậy, hơn nữa còn có khả năng ẩn nấp, đối phó với một cường
giả Chiến Đường hiện tại rõ ràng đang trong tâm trạng mất thăng bằng có
chút nóng nảy, tiến hành ám sát đánh lén như vậy, sợ rằng chỉ cần một
đòn, vị sứ giả Chiến Đường này sẽ trở về với cát bụi.
Không ít người vẫn không cách nào khôi phục lại tinh thần sau khi nhìn
thấy cảnh tượng Càn Kình ra tay. Dù sao người bị đòn là sứ giả Chiến
Đường, hơn nữa còn là loại cường giả cấp Đấu Hồn. Không ngờ hắn trong
lúc không để ý đã bị Càn Kình đột nhiên tập kích, đánh úp nằm ở trên mặt đất.
Nhiều người khác vẫn bị thu hút bởi thực lực nhập thánh của Mộc Quy Vô
Tâm. Hôm nay trong các chiến sĩ bình thường vẫn có người nhập thánh!
- Một quyền tuyệt đẹp, thẳng thắn, lưu loát. Trong một quyền đó đầy khí thế nuốt tròn thiên địa.
Trong đám người, Thiên Luyện Linh Quan chậm rãi vỗ tay từ trong đó đi ra:
- Chỉ tiếc là sử dụng phương pháp đánh lén, dù sao cũng không thể đưa lên mặt bàn.
- Không sai! Loại chuyện đánh lén này… Hừ hừ.
Nộ Hống Sư Vương Lăng Phong Linh Quan cũng có vóc người khôi ngô, đi
theo sau lưng Thiên Luyện Linh Quan, chậm rãi rời khỏi đoàn người, trên
mặt lộ vẻ cười nhạt còn tự tin hơn cả Thiên Luyện Linh Quan rất nhiều.
- Hôm nay, tâm tình ta không tốt.
Càn Kình thoáng nhìn về phía hai chiến sĩ huyết mạch Sư Tử Vương:
- Đừng trêu chọc ta.
Nụ cười trên mặt Nộ Hống Sư Vương Lăng Phong Linh Quan có chút cứng
ngắc. Tiểu tử này thậm chí còn cuồng vọng hơn vài phần so với những lời
đồn đại bên ngoài!
- Ta không phải tới trêu chọc ngươi.
Thiên Luyện Linh Quan chắp hai tay ở sau lưng, trong tư thái đi tới lộ ra vài phần khí thế bá đạo giống như Càn Chiến Huyền:
- Lần trước ngươi còn chưa đánh xong Bách Chiến Bảng đã rời khỏi học
viện. Ta nghĩ nếu như ngươi không rời đi, sẽ một đường đánh về phía
trước?
Bách Chiến Bảng, đối với rất nhiều chiến sĩ ở những thành thị khác mà
nói đặc biệt xa lạ, nhưng đối với dân chúng Vĩnh Lưu Thành này lại đặc
biệt quen thuộc. Thậm chí có người nói nếu như dứt khoát không tính tới
hiệu trưởng đại nhân, dứt khoát không tính tới Lôi Địch nhập thánh, như
vậy người đứng đầu Bách Chiến Bảng tại học viện Chinh Phạt, người có
chiến lực cá nhân mạnh nhất chắc chắn cũng là người đứng đầu Vĩnh Lưu
Thành!
Hôm nay, đệ nhất cường giả tại Bách Chiến Bảng đều được mọi người trong
Vĩnh Lưu Thành biết tới, không ngờ ngày hôm nay lại chủ động đến đây tìm Càn Kình. Xem ý tứ của hắn dường như muốn động thủ. Tinh thần mọi người không khỏi trở nên tỉnh táo.
- Ngươi muốn đánh với ta sao?
Càn Kình nhìn từ trên cao nhìn xuống Thiên Luyện Linh Quan, cảm thấy có
chút khó hiểu. Tại sao Lôi Đình Sư Vương lại đột nhiên tìm tới cửa. Hắn
không giống như trước đây, ngồi ngay ngắn ở vị trí đứng đầu Bách Chiến
Bảng, đợi mình đi vào tìm hắn.
Lẽ nào, chỉ bởi vì mình nói sẽ đối kháng với Càn Chiến Huyền của Càn gia sao?
Càn Kình có phần không giải thích được. Thiên Luyện Linh Quan thật sự
sùng bái Càn Chiến Huyền đến mức như vậy sao? Có người khiêu chiến Càn
Chiến Huyền, còn muốn chắn ở trước cửa ải này mới được sao?
- Đánh với ngươi? Ngươi xứng đáng để đánh với đại ca ta sao?
Nộ Hống Sư Vương Lăng Phong Linh Quan đi lên phía trước, sử dụng thân hình có phần cao hơn Càn Kình, mắt nhìn xuống Càn Kình:
- Mấy ngày nay, ngươi tuyên dương rất nhiều vinh quang của chiến sĩ bình thường, mê hoặc phần lớn chiến sĩ bình thường, khiến cho bọn họ lạc
khỏi bản ngã vốn có của chính mình. Ngày hôm nay, ta muốn nói cho ngươi
biết, chiến sĩ huyết mạch là một ngưỡng cửa mà chiến sĩ bình thường vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được. Chỉ có phục vụ cho chiến sĩ huyết mạch, mới là chuyện chiến sĩ bình thường nên làm.
- Phải vậy không?
Đoạn Phong Bất Nhị thong thả bước ra. Hai tay hắn khoanh trước ngực từ trên cao nhìn xuống Nộ Hống Sư Vương:
- Nói thật, ta rất muốn đánh cho ngươi một trận.
- Cái gì?
Đôi mày rậm kim sắc của Lăng Phong Linh Quan liên tục run rẩy.