Nhưng đối với người không phai là chiến sĩ Huyết Mạch cho tới bây giờ đều không thèm để ý tới, bởi vậy số tài nguyên nhận được sẽ ít hơn.
- A! Ta biết!
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ đầu, ngón trỏ lại chỉ về phía Càn Kình:
- Ngươi… ngươi muốn học tập câu chuyện của người hát rong, tham gia một
học viện dưới chót, sau đó dựa vào thực lực của bản thân, mang theo học
viện này quật khởi! Ở trong đại hội vương nhân mới đấu ma của Chân Sách
đánh bại học viện cao cấp nhất lưu đặc biệt, khai sáng một thời đại mới?
Càn Kình đối với sức tượng tượng phong phú của Đoạn Phong Bất Nhị chỉ có
thể lấy trợn trừng mắt đáp lại. Mình đi học viện chinh phạt còn phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Chỉ bởi vì Lôi Địch nhiệt tình mời, hơn nữa hệ
chỉ huy trong học viện chinh phạt tương đối có danh tiếng tại hoàng
triều Chân Sách. Là một chiến sĩ xuất sắc, không thể chỉ cần cầm đao ra
chiến trường chém đối phương là đủ.
Trong lịch sử hoàng triều
Chân Sách, đã có đủ cường giả lúc thống lĩnh binh sĩ cường đại tác
chiến, rơi vào âm mưu của kẻ địch, kết quả bị một chiến sĩ hệ chỉ huy có thực lực không tính là cường đại vận dụng đủ các phương pháp, tạo ra
một lần lật ngược bàn thắng.
- Phương pháp này không tồi, phương pháp này thật ra không tồi.
Đoạn Phong Bất Nhị cười hì hì nhìn Càn Kình:
- Trước đây ta cũng đã nghĩ tới. Dẫn theo một học viện tương đối yếu, đi
vào đại hội vương nhân mới đấu ma Chân Sách. Nhưng cuộc chiến đoàn thể,
căn bản không có cách đánh nào khác! Hiện tại xem ra, ha ha! Có cơ hội,
có ý tứ! Ta quyết định, từ bỏ học viện hoàng gia Chân Sách! Ta muốn đi
thi học viện chinh phạt Vĩnh Lưu!
Càn Kình quay đầu lại quan sát cẩn thận Đoạn Phong Bất Nhị. Đây tính là chuyện gì?
Đoạn Phong Bất Nhị thấy Càn Kình nhìn mình chăm chú, da mặt dày như vậy,
không ngờ giờ phút này lại có chút xấu hổ ửng đỏ. Hắn khe khẽ thở dài
nói:
- Được rồi, ta thừa nhận! Ta căn bản cũng không có ý đại
biểu cho học viện chinh phạt tham dự vào đại hội vương nhân mới đấu ma
Chân Sách. Ta chỉ coi trọng thuốc lá của ngươi...
Càn Kình ho
khan một tiếng. Vì thuốc lá mà không đi học viện hoàng gia Chân Sách?
Nếu để cho các chiến sĩ khác nghe được, chắc hẳn đã có thể trợn trắng
mắt, ngất đi? Hơn nữa, cho dù đi học viện Chinh Phạt, cũng không chắc
mình sẽ cho hắn thuốc lá?
- Chỉ cần đi vào học viện Chinh Phạt!
Đoạn Phong Bất Nhị rất nghiêm túc suy tính gật đầu tự nói:
- Vậy thì sẽ có cơ hội lấy được thuốc lá...
Càn Kình bắt đầu lo lắng. Không lẽ mình nên đổi học viện khác? Nếu không sau này, có thể bị người này làm phiền chết hay không?
- Ừ! Còn nữa...
Đoạn Phong Bất Nhị đã không quan tâm tới Càn Kình, mà đứng dậy một mình đi
lại trong gian phòng, giống như một vị tướng quân ở trước trận đại chiến suy nghĩ chiến lược chỉ huy quan trọng nào đó:
- Ta có nên kêu
cả tên tiểu tử Khí Cửu Dương kia không? Không được! Cục băng kia tuy
rằng rất ít nói chuyện, nhưng da mặt còn dày hơn cả ta!
Càn Kình
đối với Đoạn Phong Bất Nhị dã có nhận thức mới. Hóa ra người này cũng
biết da mặt mình dày. Chỉ có điều da mặt tên Khí Cửu Dương kia thật sự
có thể dày hơn hắn sao?
- Nếu như tiểu tử kia biết có kho thuốc lá bên người...
Đoạn Phong Bất Nhị rất nghiêm túc rướn mày:
- Ta đây sẽ bị hắn cướp đi năm phần thuốc lá...Chuyện này quá thua thiệt!
Kho thuốc lá? Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, lại nhìn mình. Từ lúc nào
mình biến thành kho thuốc lá vậy? Người này từ trước đến nay mức độ
trưởng thành cũng có giới hạn sao?
- Vẫn để cho hắn đi.
Đoạn Phong Bất Nhị dựa vào tường phía sau lưng:
- Nếu như đánh chiến đoàn, hắn vẫn có thể giúp một tay. Nếu không chẳng
may đánh thua, kho thuốc lá không cung cấp thuốc lá, ta chẳng phải là
một điếu thuốc thơm cũng lấy không được sao?
Càn Kình dứt khoát
tìm một góc, lấy mũ pháp sư từ trong đấu giới ra, đặt lên trên mặt trực
tiếp ngủ, không nghe một tiểu tử tự tới làm quen này tiếp tục tự lẩm bẩm nữa.
- Ai! Đáng tiếc! Năm phần thuốc lá! Ta thật không nỡ!
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị đầy luyến tiếc:
- Không bằng sớm ký kết một hiệp nghị với tiểu tử Khí Cửu Dương kia? Chỉ
cho hắn hai phần? Không được! Tiểu tử này cũng thuộc loại nói không giữ
lời. Đến lúc đó nhất định sẽ đổi ý... Thực sự đau đầu! Quá nhức đầu...
- A? Hắn lấy đâu ra cái mũ này vậy? Còn là mũ pháp sư?
Cuối cùng Đoạn Phong Bất Nhị bị chiếc mũ đắp trên mặt Càn Kình thu hút tầm
nhìn. Con ngươi đen như bảo thạch chớp động, chợt sáng lòa...
- Hắn lại có đấu giới...
Đấu giới! Đây không phải là thứ bất kỳ chiến sĩ Hàng Ma nào cũng có! Ngược
lại, nó còn là một tồn tại đặc biệt ít ỏi! Cho dù là chiến sĩ cấp cao
gặp được, cũng sẽ bị kinh ngạc nhảy dựng lên! Người nắm giữ đấu giới
thường đại biểu cho phía sau có một thế lực khổng lồ làm hậu thuẫn!
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn thấy đấu giới, cũng không tránh khỏi bị kinh ngạc:
- Chuyện này... Vậy không phải nói... trên người hắn có khả năng không chỉ là mấy gói thuốc lá!
Nếu có chiến sĩ cao cấp khác nghe được nguyên nhân kinh ngạc của Đoạn Phong Bất Nhị, chắc hẳn sẽ không nhịn được rút đao ra băm vằm người trẻ tuổi
có tính cách giống Ma tộc này. Nhìn thấy đấu giới không ngờ lại kinh
ngạc vì nó có thể chứa nhiều thuốc lá hơn, chứ không phải hưng phấn vì
bản thân đấu giới.
- Ước ao... Thật ước ao...
Đoạn Phong Bất Nhị giống như đang diễn tấu, không ngừng nói một mình:
- Tiểu tử này lại có đấu giới... Thực sự khiến người ta ước ao... Nếu như ta có một đấu giới, chứa tất cả thuốc lá ở bên trong! Tân Nhân Vương!
Ừ! Ta nhất định phải trở thành Tân Nhân Vương! Sau đó nhận được phần
thưởng đấu giới quả để hoàn thành giấc mơ vĩ đại chứa đủ loại thuốc lá
của ta!
Tám giờ...
Càn Kình hét thảm một tiếng, khiến Đoạn Phong Bất Nhị đang ngủ mơ cũng giật mình, nhảy phắt dậy.
Càn Kình ôm bụng dưới lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Cuối cùng hắn đã xác
định được một việc, trên đời này đáng sợ nhất tuyệt đối không phải là ma thú, cũng không phải là hoàn cảnh thiên nhiên ác nghiệt, mà là dược sư
thần bí Âu Lạp Lạp...
Hôm nay dược sư đổi lịch học với Âu Lạp
Lạp... muốn thí nghiệm loại thuốc mới... Kết quả sau khi thí nghiệm thất bại, uy lực vụ nổ thực sự quá mạnh mẽ... Ngay cả Phong Vân Kim Thân và
Hàng Ma cửu chiến cũng không chịu được... Mình hóa thành một đạo bạch
quang, từ trong thế giới vô tận lao ra.
Người tuy rằng rời khỏi
thế giới vô tận, nhưng đau đớn trên thân thể lại không lập tức biến mất. Trong nháy mắt lực lượng san bằng tất cả thành bình địa, tuy rằng ở
trong hiện thực giảm đi rất nhiều, lại thân thể con người vẫn không thể
chịu nổi.
- Chiến hữu! Chiến hữu làm sao vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc đến ngây người nhìn Càn Kình. Ngay lập tức trên mặt hiện ra sự tức giận:
- Là ai? Là ai đánh lén chiến hữu ngươi? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi
trả thù! Phải đánh trả lại nó! Dám động tới kho thuốc lá của ta!
Kho thuốc lá? Càn Kình mấp máy môi. Cái gì thế này? Bởi vì đau đớn quá mức, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.