Tuy rằng Càn Kình còn chưa chính thức tiếp quản tổng nghiệp đoàn
chiến sĩ, nhưng tất cả chiến sĩ đều hiểu rất rõ ràng, vị chiến sĩ trẻ
tuổi này từ tầng chiến sĩ dưới nhất đi ra, cũng không thích loại thái độ cao cao tại thượng khi đối mặt với các chiến sĩ khác.
Loại tâm
tình này truyền nhiễm tới tất cả mọi người trong nghiệp đoàn chiến sĩ.
Cho dù hiện tại tổng nghiệp đoàn chiến sĩ đã trở thành nơi thu hút ánh
mắt của mọi người nhất trong toàn bộ Thần Đô, các chiến sĩ cũng không lộ ra một chút ngạo mạn nào.
- Chào ngài, chiến sĩ tôn kính. Nơi
này chính là tổng nghiệp đoàn chiến sĩ. Phó hội trưởng Càn Kình đúng là
đang ở đay. Xin hỏi ngài là...?
- Ta...
Chiến sĩ trung
niên lại một lần nữa khẩn trương sửa lại y phục một chút, lộ ra vẻ khẩn
trương của một người nông dân lúc vào thành:
- Ta là La Đức...
Oa!
Mấy chiến sĩ thủ vệ vừa nghe được cái tên này, đồng thời cùng nhau nhìn về
phía La Đức lại cúi chào theo lễ tiết chiến sĩ tiêu chuẩn nhất.
- Ngài chính là lão sư nhập môn của phó hội trưởng Càn Kình? Đại nhân La Đức sao?
Sắc mặt chiến sĩ thủ vệ đặc biệt hòa ái cười nói:
- Chúng ta đã phái người đi...
- Bọn họ ở phía sau, rất nhanh sẽ đến đây, rất nhanh sẽ đến đây thôi.
La Đức cười ha hả nhìn chiến sĩ thủ vệ, trong lòng cảm thấy hài lòng nói
không nên lời. Hắn không nghĩ tới một học sinh của mình kết hôn, còn đặc biệt phái người đến Áo Khắc Lan mời mình tới tham gia.
Hắn càng
không nghĩ đến chính là lực ảnh hưởng của một học sinh mình không ngờ
đạt tới mức như vậy. Mình bỏ qua thời gian tắm rửa đến sớm một chút,
những chiến sĩ này lại biểu hiện ra sự tôn kính như vậy.
- Vậy đại nhân La Đức, mời ngài tiến vào chiến bảo trước.
Trên gương mặt chiến sĩ thủ vệ lộ vẻ nhiệt tình:
- Để ngài chờ ở chỗ này, là chuyện vô cùng không lễ phép.
La Đức dùng sức lau hai bàn tay đang không ngừng đổ mồ hôi vào y phục trên người vài cái. Sau khi đã lau sạch mồ hôi, hắn mới bước nhanh vào chiến bảo.
Một chiến sĩ chịu trách nhiệm thủ vệ vội vàng đi ở phía trước dẫn đường:
- Thật hân hạnh được gặp ngài. Cảm ơn ngài đã bồi dưỡng được một chiến sĩ xuất sắc như phó hội trưởng Càn Kình.
Ầm ầm!
La Đức vừa đi qua đại đường, trong chớp mắt vừa bước một chân vào đình
viện, một đấu khí cực lớn phát ra tiếng nổ mạnh tạo ra vô số sóng khí,
khiến vị hiệu trưởng học viện chiến sĩ sơ cấp này phải liên tục lui về
phía sau.
- Diệt Phương Duyên, đã nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa chết sao?
Giọng nói của Bàn Hoành Cơ đã khôi phục lại sự bá đạo của một bậc cường giả.
Trong đó mơ hồ còn có chút hài lòng khi gặp lại bằng hữu tốt nhiều năm
không gặp.
- Xà Hoàng, ngươi không phải cũng sống rất tốt sao?
Diệt Phương Duyên từ không trung từ từ hạ xuống mặt đất:
- Lần này ta tới đây tham gia hôn lễ truyền nhân của ta, không nghĩ tới
ngươi cũng ở nơi đây. Nhiều năm không gặp, ngươi dường như đã trở nên
mạnh hơn so với trước đây. Hơn nữa... Hai hồn vực?
- Thế nào? Hâm mộ sao?
Bàn Hoành Cơ cất tiếng cười sang sảng. Hồn vực Lôi Đình với hình thức ban
đầu này trải qua nhiều ngày bồi dưỡng, đã dần dần sinh trưởng, nhanh
chóng chuẩn bị trở thành một hồn vực hoàn chỉnh. Tuy rằng không phải một thể hai thánh, nhưng là một thể hai hồn vực, cũng là vận khí hiếm có.
- Có gì tốt để ta hâm mộ chứ? Tiểu tử ở bên cạnh ngươi, người ta còn thật sự là một thể hai thánh kìa.
Diệt Phương Duyên đi nhanh về phía Càn Kình đang đứng ở bên cạnh Bàn Hoành Cơ, sắc mặt có chút đờ đẫn:
- Tiểu tử, ngươi không phải phái người đi tìm ta sao? Ta tới rồi! Không
nghĩ tới nhiều ngày không gặp, tiểu tử ngươi lại trở nên mạnh mẽ như
vậy. Thật thú vị! Thật sự rất thú vị!
- Sư... Sư phụ...
Càn Kình ngơ ngác nhìn Diệt Phương Duyên. Tuy rằng hắn sớm biết lão đầu tử
này có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại thật sự không ngờ mạnh mẽ đến trình
độ như vậy. Một đòn vừa rồi... Xà Hoàng cũng không có ý nương tay!
Một đòn của Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ!
Càn Kình người chiến sĩ trẻ tuổi này bình thường lúc nào cũng khiến người
khác khiếp sợ đầu óc choáng váng, lần đầu tiên đờ đẫn nhìn Diệt Phương
Duyên.
Trong đôi mắt già nua của Diệt Phương Duyên đột nhiên phát ra ánh sáng bảy màu. Con ngươi nhanh chóng liên tục hiện ra vài loại
biến hóa.
Càn Kình càng nhìn càng hết hồn. Vừa rồi là cái gì?
Năng lực khác nhau của mắt sao? Trong đó có một năng lực chính là Vạn
Giải Chi Nhãn!
- Tiểu tử, không tồi! Một thể ba hồn? Hơn nữa đều là đỉnh phong trong đỉnh phong.
Diệt Phương Duyên thoải mái cười:
- Có ý tứ, thật biết điều. Ta còn tưởng rằng, ngươi cần phải có mười năm
thậm chí hai mươi năm, mới có thể có được thực lực như ngày hôm nay.
Không nghĩ tới... Thực sự thật không ngờ.
Càn Kình lúng túng mỉm
cười. Nếu như không phải có thế giới vô tận, nếu như không phải liên tục trải qua các cuộc chiến sinh tử, nếu như không phải nhờ thuốc của lão
sư Á Đương Tư có thể làm cho mình nhanh chóng khôi phục, mình muốn nhập
thánh sợ rằng thật sự cần tới thời gian mười năm.
- Ai da? Mấy con rắn nhỏ này có tiềm lực cũng không tệ.
Tâm tình Diệt Phương Duyên không tồi đánh giá mấy người Đoạn Phong Bất Nhị và Bàn Mộng Thừa:
- Xà Hoàng, vận khí của ngươi cũng không tệ.
Bàn Hoành Cơ cười nhạt không nói gì, nhưng trên mặt lại mỉm cười lộ vẻ tự
hào. Mười con rắn nhỏ này lần trước tiếp nhận một lần thử thách tập thể
nhập thánh, tăng trưởng không chỉ là thực lực và kinh nghiệm chiến đấu,
thậm chí ngay cả sự từng trải trong nháy mắt cũng tăng trưởng vô số.
Tuy rằng, trên mặt mỗi chiến sĩ huyết mạch vẫn duy trì vẻ tự hào vinh
quang, giữa hai lông mày lại có nhiều vài phần trầm ổn, còn có thêm vài
phần tự tin, mà không phải là sự khinh thường cái này, khinh thường cái
kia như lúc trước nữa.
Khi tầm mắt Bàn Mộng Thừa nhìn về phía Càn Kình và Đoạn Phong Bất Nhị, thậm chí Phần Đồ Cuồng Ca, không còn là sự
xem thường, mà là cảm kích thậm chí mơ hồ mang theo chút sùng bái.
Sau chuyện ngày hôm qua nhập thánh, Bàn Mộng Thừa bế quan một ngày một đêm, cảm giác lần này thực sự được nâng cao quá lớn. Nếu như gặp phải mình
trước kia, vậy tuyệt đối có thể một tay đánh ngã chính mình.
Loại nâng cao này là một sự bay lên hoàn toàn về chất!
Bàn Mộng Thừa thậm chí tin tưởng, mình chỉ còn cách thời điểm nhập thánh
đặc biệt gần. Chỉ cần mình thức tỉnh lực lượng huyết mạch, thực lực có
khả năng nhận được hoàn toàn không còn đơn giản như thực lực của các
chiến sĩ huyết mạch khác sau khi nhập thánh nữa.
Đào thải?
Nụ cười tự tin trên khuôn mặt Bàn Mộng Thừa còn sáng lạn hơn cả ngày hôm
qua. Đám người của mình không phải là chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu
thế hệ trẻ bị đào thải gì cả.
Ngược lại, đi theo Đoạn Phong Bất
Nhị, ở đây không lâu sau, đám người mình sẽ hoàn toàn vượt qua phe của
Bàn Mộng Thần một cách toàn diện, trở thành một lực lượng mạnh nhất
trong thế hệ trẻ của Bàn gia.
Bàn Mộng Thừa thậm chí dường như thật sự thấy được, cảnh tượng tương lai mình vô cùng huy hoàng.
- Vẫn phải cám ơn Càn Kình... A? Hắn là đồ đệ của ngươi sao?