Từ trước khi Càn Kình đi Ma
tộc, mình được Càn Kình ra lệnh đi tới chỗ Vĩnh Lưu Thành này bảo vệ đám người La Thanh Thanh. Sau khi ở chung một thời gian, nàng cũng dần dần
biết được một vài chuyện của Bích Lạc, và một tít tình tình của mọi
người.
- Thả đao xuống.
Giọng nói của Càn Kình vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, cánh
tay chậm rãi giơ lên. Năm ngón tay vòng qua mái tóc dài của Cổ Nguyệt
Gia Anh, ngón cái khẽ xoa nhẹ lên trên gương mặt của nàng:
- Ta không muốn nói, ta có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này. Nỗi
đau mất cha, nếu như không phải đã trải qua, thật sự không cách nào hiểu được.
- Ta không muốn nói, nàng hãy nén bi thương. Không ai có thể trong tình trạng mất cha, còn nén bi thương được.
- Ta chỉ muốn nói với nàng, tất cả đã có ta.
- Ta chỉ muốn nói, ngươi đau chính là ta đau.
- Ta chỉ muốn nói, nàng là nữ nhân của ta. Cả nhà còn có nam nhân là ta. Có chuyện gì hẳn phải do ta gánh vác.
- Ta chỉ muốn nói, nam nhân của nàng còn chưa chết, vậy không cần tới phiên nàng cầm đao đi tìm người liều mạng.
- Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, một đao chém xuống người Càn Chiến
Huyền nhất định sẽ do nàng tới kết thúc. Ta sẽ cắt đứt tất cả xương
xương của hắn, ta sẽ khiến toàn bộ Càn gia phải sám hối trước nàng. Nếu
như bọn họ không sám hối, ta nhất định sẽ hủy diệt toàn bộ Càn gia.
- Ta… là nam nhân của nàng, cũng là người thân duy nhất của nàng trên
đời này. Nàng phải tin ta, cũng chỉ có thể tin ta. Trừ phi ta chết, nếu
không không tới phiên nàng phải rút đao liều mạng như vậy.
- Nghe rõ chưa?
Một câu, lại một câu không chỉ đánh thẳng vào trong lòng Cổ Nguyệt Gia Anh, còn đánh thẳng vào trong lòng mỗi người ở đây!
Lời nói này… lời nói này trong tương lai không lâu sẽ được truyền khắp
toàn bộ hoàng triều Chân Sách cùng với hoàng triều Lộ Tây Pháp và Man
tộc!
Lời nói này, hoàn toàn chính là Càn Kình tuyên bố với mọi người, cho tất cả thế lực thấy được lập trường của hắn! Người trẻ tuổi này tuyệt đối
sẽ không cùng tồn tại với Càn gia! Giữa hai bên, sau này chỉ có thể là
mâu thuẫn và giằng co.
Bất kỳ thủ lĩnh thế lực nào muốn lấy lòng Càn Kình tiến hành thiết lập
quan hệ, đều không thể không suy ngẫm về lời nói của Càn Kình.
Dù sao, từ trước tới nay Càn Kình chưa từng nói ra những lời như vậy với các thế lực kia.
Trong lúc các nam nhân đang suy nghĩ về vấn đề thế lực, gần như tất cả
các nữ nhân lại sùng bái nhìn Càn Kình. Đặc biệt là nữ tính trẻ tuổi,
mắt gần như muốn biến thành hình trái tim.
- Ca ca, thật là đẹp trai!
Càn Niệm Thành quay đầu lại, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào
Càn Kình, hai tay nắm chặt lấy áo của đầu lĩnh hắc đạo Vĩnh Lưu Thành
nói:
- Cha! Càn Kình ca ca thực sự quá đẹp trai! Cha có tin không? Trong
tương lai một thời gian rất dài, các thiếu nữ hoàng triều Chân Sách nằm
mơ thấy tình nhân, có lẽ nhất định phải là Càn Kình ca ca! Câu nói giận
dữ này đủ khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng phải cảm động rơi lệ. Cha
xem, tẩu tử chảy nước mắt kia.
- Cha xem, đao tẩu tử rơi trên mặt đất.
- Cha mau nhìn đi, tẩu tử bị Càn Kình ca ca ôm vào trong lòng.
Càn Kình khẽ vỗ vào vai Cổ Nguyệt Gia Anh. Hắn cảm nhận thân thể nàng
không ngừng run rẩy, hắn nhẹ nhàng vỗ vài vai của nàng nói:
- Khóc đi, không phải nhịn làm gì. Tất cả… đã có ta.
“ Tất cả có ta”
Chắc hẳn tất cả nữ nhân khi đối mặt với khó khăn trắc trở, điều muốn
nghe được nhất từ chính nam nhân của mình chính là câu nói này.
Tất cả đã có ta, tất cả đã có ta!
Không khí vui mừng hoan nghênh Càn Kình vào thành, trong nháy mắt đã trở nên nặng nề.
Mộc Quy Vô Tâm đã sớm không còn đặt quan tài của Lôi Địch ở trong đấu
giới nữa. Hắn đã khiêng quan tài nặng nề này ở trên vai, lẳng lặng đón
nhận ánh mắt chăm chú của mọi người.
- Người tuổi trẻ.
Trình Bộ Bằng phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
- Ngươi muốn nói, chính là ngươi sẽ chống lại Càn gia sao? Ta là hội
trưởng tổng nghiệp đoàn thợ rèn. Ta đã nghe Vân Tinh Huy Thăng nói qua
về năng lực của ngươi. Ta chỉ muốn nói, ta chỉ là một thợ rèn, ở trong
mắt ta, người có thể lọt vào trong mắt cũng chỉ có thợ rèn có năng lực
xuất sắc.
- Càn Chiến Huyền? Chiến sĩ huyết mạch?
Trình Bộ Bằng cười nhạt:
- Bọn họ chẳng qua là công cụ để ta thể hiện năng lực rèn vũ khí mà
thôi. Làm thợ rèn, đám thợ rèn chúng ta không quan tâm tới sự giúp đỡ.
Làm thợ rèn, chúng ta thích nhất chính là sắt thép. Lời ngươi vừa nói
khiến ta cảm giác được ngươi có tính cách cứng như sắt thép. Đây là tính cách ta thích nhất. Cho nên, mong ngươi không từ chối vị trí trong tổng nghiệp đoàn thợ rèn chúng ta.
- Tất cả thợ rèn chúng ta hoan nghênh đại sư Càn Kình!
Trong đám người, một đoàn thợ rèn đột nhiên đồng thời cao giọng hô lên.
Những tiếng gầm vang vọng trong bầu trời, lộ ra sự chất phác và thô lỗ
của đám người thợ rèn kia.
- Nghiệp đoàn dược! Nghiệp đoàn dược! Nghiệp đoàn dược!
- Nghiệp đoàn minh văn! Nghiệp đoàn minh văn.
- Nghiệp đoàn thuốc thần bí.
- Nghiệp đoàn chiến sĩ, nghiệp đoàn chiến sĩ.
Trong đám người, mấy góc đồng thời cao giọng reo hò. Từng tiếng reo hò gần như muốn người ta phải tránh đường.
Mấy hội trưởng tổng nghiệp đoàn lớn nhìn nhau mỉm cười. Ngày hôm nay
nhìn sức mạnh nếu như không tặng một vị trí cho Càn Kình, chỉ sợ bọn họ
cũng sẽ tự mình đề cử Càn Kình trở thành tổng hội trưởng.
Không sai!
Trong lòng mỗi người bọn họ đều cất dấu tâm huyết rất sâu. Chỉ là từ xa
xưa tới nay tâm huyết dường như đã bị áp chế hoàn toàn biến mất. Cổ
Nguyệt Gia Anh cầm đao đã kích phát tâm huyết của mọi người. Chẳng lẽ
mình còn không bằng một nữ nhân hay sao?
Lời nói của Càn Kính còn dễ dàng khiến tâm huyết bọn họ sôi trào con hơn cả đốt dầu hỏa. Tất cả mọi người bắt đầu tán thưởng Càn Kình, tán
thưởng chiến sĩ bình thường không mở ra lực lượng huyết mạch.
Bởi vì, mọi người đều là người bình thường. Bởi vì mọi người đều đến từ cùng một trận doanh.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài một tiếng.
Càn Chiến Huyền! Chiến sĩ huyết mạch đúng là tồn tại rất có thể đánh một đám người. Nhưng ngươi thật sự không thể quên! Người bình thường… mới
là hòn đá tảng trong xã hội này.
Bọn họ có thể nhu nhược, bọn họ phần lớn thời gian đều ích kỷ, lực lượng đơn lẻ của từng người bọn họ cũng không xuất sắc, nhưng bọn họ là một
quần thể! Vào thời điểm bọn họ thật sự liên kếp lại với nhau, lực lượng
kia đủ để ném đi cả vì sao!
Hôm nay, đám người bình thường này không biết đã ngủ say bao nhiêu năm,
nhu nhược bao nhiêu năm lại bắt đầu thức tỉnh! Ngày hôm nay, ở đây chỉ
là một phần nhỏ, ngày mai sẽ có thể là tất cả thành thị, tất cả các
châu, thậm chí là cả quốc gia!
Có thể.
Bàn Hoành Cơ xoay người lại nhìn về phía Ma tộc, lại phát ra một tiếng
thở dài. Chờ tới thời điểm những lời nói này của Càn Kình truyền tới chỗ Ma tộc, có lẽ ở quốc gia Ma tộc, đám ma sinh sống ở tầng dưới chót cũng sẽ bắt đầu liên kết lại với nhau, thể hiện ra năng lực của bọn họ.