- Thiên Luyện Linh Quan ngồi trên ghế đệ nhất học viện hai năm dài, từ
học sinh mới năm trước đến năm nay, không có một người buộc hắn khởi
động chiến thân huyết mạch. Ta gần như quên Chiến Sĩ huyết mạch Sư Thứu
Vương có chiến thân huyết mạch bộ dạng gì.
- Hắt xì!!!
Càn Kình bỗng nhiên nhảy mũi, kinh ngạc nhìn bốn phía. Độ ấm vừa phải,
sức khỏe của Càn Kình khỏe như quái vật, không thể nào bị lạnh, vì sao
đột nhiên hắt hơi? Kệ nó, không nghĩ nữa, sớm đến Hồng Lưu Chiến Bảo
thuê xe ngựa đi Càn châu.
Đi ra Chinh Phạt Chiến Tranh học viện giống y như tiểu thành, Càn Kình
lại quay về Vĩnh Lưu thành, xuyên qua đường phố trở về Hồng Lưu Chiến
Bảo. Càn Kình chưa bước qua cửa lớn Hồng Lưu Chiến Bảo đã nghe tiếng gầm khàn khàn của Mộc Quy Vô Tâm.
- Lôi Địch, ngươi mau cút trở về Áo Khắc Lan của ngươi đi! Lão tử chịu
đủ rồi! Lão tử ghen tỵ sắp chết được chưa? Ngươi không khoe khoang thì
chết sao?
Đại sảnh Hồng Lưu Chiến Bảo không náo nhiểt như trước kia, các Chiến Sĩ
đi tới đi lui hoặc là về phòng, hoặc đi Công Hội Dong Binh xem có nhiệm
vụ gì không.
Mộc Quy Vô Tâm mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch đi nhanh, ngoái đầu trừng Lôi Địch cười toe toét chạy theo sau.
* * *
Càn Kình thấy tìnhh ình này thì trợn mắt há hốc mồm. Cảnh tượng này thật sự rất kích thích. Nếu là Lôi Địch quần áo xộc xệch đi nhanh đằng
trước, Mộc Quy Vô Tâm mặt mày hung dữ chạy theo sau thì còn có vẻ đẹp
câu chuyện.
Bây giờ... một nam nhân thô kệch quần áo xộc xệch chạy trốn, mặt sau là
một anh đẹp trai đuổi này, sự thật này... quá kích thích mắt người. Nếu
không hiểu biết quan hệ của hai người, người ngoài nhìn thấy cảnh tượng
này rất dễ nảy sinh hiểu lầm.
- Lại đây... Lại đây...
Lôi Địch cầm Thiên Lô kiếm, vẻ mặt vui sướng giang hai tay đuổi theo Mộc Quy Vô Tâm.
- Ta rất nhớ ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao? Chúng ta lại thân thiết nào...
- Muốn cái đầu ngươi! Lão tử không muốn! Cút đi! Mau cút trở về Áo Khắc Lan của ngươi đi!
Mộc Quy Vô Tâm không thèm quay đầu lại, liên tục xua tay nói:
- Lão tử không muốn lại cùng ngươi thân thiết!
Thân thiết? Càn Kình gãi đầu. Không lẽ hai vị này thật sự là... ?
- Càn Kình, ngươi đến đúng lúc lắm.
Vẻ mặt Mộc Quy Vô Tâm từ bực bội chuyển sang mỉm cười nói:
- Mau lên, mau đem cái tên ngươi mang tới này cút xéo đi giùm ta.
- Có chuyện gì vậy?
Càn Kình rất là nghi hoặc nhìn Lôi Địch. Không lẽ vị đại thúc này nhân
dịp không có ai nổi thú tính làm chuyện gì khiến hội trưởng Hồng Lưu
Chiến Bảo khó xử?
Lôi Địch cười tươi đứng lại, nói:
- Không có gì, ta đã lâu không gặp Vô Tâm nên cùng hắn thân thiết một chút.
- Thân cái đầu ngươi!
Mộc Quy Vô Tâm chửi thề:
- Bà nội nó, có kiểu thân thiết như ngươi sao? Sau khi vào thành ngươi
không vội đi Hồn vực hoàn thành thánh hồn mà chỉ biết kiếm ta luận bàn.
Cái kiểu như ngươi mà là tìm ta luận bàn sao? Dù gì lão tử cũng là hội
trưởng của Hồng Lưu Chiến Bảo, cao thủ cấp đấu hồn, cảm ơn! Không phải
bia cho ngươi đánh!
Càn Kình nhếch môi, rốt cuộc hiểu ra. Thì ra Lôi Địch đại thúc chưa qua
thời kỳ hưng phấn nhập thánh, nguyên Hồng Lưu Chiến Bảo này ngươi chịu
đánh giỏi nhất là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo, Mộc Quy Vô Tâm đại
nhân, hai người lại là hảo bằng hữu. Hèn chi hội trưởng đại nhân mặt chỗ xanh chỗ tím, quần áo thì xốc xếch, hóa ra là bị đánh.
Lôi Địch cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Trước kia mỗi lần chúng ta gặp mặt đầu sẽ thân thiết mà...
- Trước kia cái đầu ngươi!
Mộc Quy Vô Tâm chỉ vào vết bầm trên mặt, nói:
- Trước kia ngươi chưa nhập thánh, đánh với ngươi thì lão tử chịu ba
đấm, ngươi cũng ăn bốn đấm, cái này là công bằng. Bây giờ bà nội nó
ngươi nhập thánh, còn thân thiết cái quái gì! Không chơi nữa! Đợi hôm
nào lão tử tìm đủ tài liệu rồi kêu Càn Kình làm gì ta cái kia, để xem
lão tử thân ngươi đến chết!
- Đừng như vậy...
Lôi Địch cười gian nói:
- Hồng Lưu Chiến Bảo chỉ có mình ngươi là cường giả cấp đấu hồn, ta không tìm ngươi thì biết đánh với ai?
- Tìm thành chủ, tìm thủ lĩnh thế lực khác! Hoặc là mấy trưởng lão Lôi gia, phụ thân của Lôi Quang Nhật Nguyệt còn sống kìa!
Mộc Quy Vô Tâm luôn tục xua tay nói:
- Phải rồi, còn có Ma Pháp tháo...
Ngón trỏ của Lôi Địch gõ cằm nói:
- Ngươi tưởng ta chưa nghĩ đến sao? Ta đang kiếm cái cớ nào để đến viếng hết.
- Kiếm cớ thì chờ chút nữa ta nghĩ giúp ngươi.
Biểu tình của Mộc Quy Vô Tâm bỗng như trời trong:
- Ngươi theo ta vào phòng xem bản đồ, thảo luận ở đâu có khả năng giấu tài liệu luyện hồn binh cho ta.
- Cái này...
Càn Kình kêu lại hai cường giả Hồng Lưu Chiến Bảo sóng vai nhau định đi vào phòng.
- Ta có chuyện muốn nói...
- Có chuyện gì?
Chân mày rậm trên mặt Mộc Quy Vô Tâm run run, nghi ngờ đoán:
- Chinh Phạt Chiến Tranh học viện không nể mặt ta, đọc thư giới thiệu
cũng không thu các ngươi? Nếu là vậy thì ta đi cùng ngươi một chuyến.
Chính vì bằng hữu nhập thánh, trong lòng hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo
cực kỳ vui mừng, đung đưa cánh tay còn thô hơn cả đùi Càn Kình, tự tin
hơn mấy ngày trước rất nhiều. Mộc Quy Vô Tâm toát ra khí thế nhà giàu
mới nổi, không thể không thừa nhận khí thế hào tình ném tiền vào mặt
thiên hạ của bọn nhà giàu mới nổi đôi khi rất có sức rung động.
Càn Kình rấ muốn nhìn xem hội trưởng Mộc Quy Vô Tâm đang phát ra khí
chất ành giàu mới nổi nếu va chạm với hiệu trưởng Y Sa anh khí khiếp
người thì sẽ toát ra hỏa hoa gì?
Càn Kình gãi đầu nói:
- Học viện đã nhận chúng ta.
- Ta muốn về nhà một lần, đón phụ thân của ta.
- A? Phải không?
Lôi Địch hỏi:
- Ở đâu vậy? Ta đi với ngươi, gặp lão ca ca chưa từng biết mặt.
Càn Kình trầm ngâm nói:
- Thôi ta đi một mình, sản nghiệp La gia vừa mới đến Vĩnh Lưu thành còn cần đại thúc chú ý nhiều.
- Xa không?
Lôi Địch nhíu mày nhìn Càn Kình, tò mò hỏi:
- Nếu đi rồi về chỉ mấy ngày thì sẽ an toàn.
- Càn châu trong Càn thành.
Càn châu trong Càn thành? Mọi người trong đại sảnh trống trải bất ngờ nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
Càn châu, một trong mấy châu nổi tiếng nhất Chân Sách hoàng triều chính
là Càn châu. Ba Chiến Sĩ huyết mạch chung cực luôn là Càn gia, châu mà
Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương ở là Càn châu.
Đại đế có khí độ hoàng giả, Phục Long Chân Sách hoàng đế bệ hạ đặt tên
châu mà Càn gia ở là Càn. Đất Càn gia ở có thể nói là trung tâm Càn
châu, thành thị trung tâm Càn châu đều lấy tên dòng họ của Càn gia, Càn
thành.
Theo dòng chảy thời gian, Càn thành có nhiều cư dân ngụ ở, nếu lật giả
phả thì sẽ tìm ra các quan hệ thân thích với Càn gia, ở trong Càn thành
có họ Càn thì chắc chắn là hậu nhân của Càn gia.
Chân Sách hoàng triều không chỉ có gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương họ Càn, nhưng tất cả họ Càn trong Càn thành ở Càn châu thì nhất định là
tộc nhân của Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.
Đây là quy tắc vô hình, là người họ Càn khác tôn kính gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương, khiến Càn thị trong tòa thành thị này giữ vinh diệu
cao nhất.