Càn Kình nhận từng thánh khí trong tay của mọi người, sau đó mang
từng cái trang bị thánh khí lên người. Trong nháy mắt hắn biến thành một chiến sĩ được thánh khí bao quanh.
Một bên là mặc một bộ giả
thánh khí, một bên là toàn thân mang đầy thánh khí thật. Cục diện đúng
ra phải là đối chiến gần như đã biến thành đấu giàu sang.
Lý
Phách sống nhiều năm như vậy thấy qua vô số cục diện lớn, cho dù là bộ
thánh khí đó cũng tự mình mặc qua. Nhưng khi hắn nhìn thấy Càn Kình lấy
ra nhiều thánh khí như vậy, ngực vẫn không nhịn được liên tục đập mạnh.
Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy chấn động.
Sắc mặt bá
đạo ngạo mạn của Kim Trạch Thiên Lục, giờ phút này cuối cùng đã có biến
hóa mới. Trong tay Càn Kính không thể chỉ đơn giản là một thánh khí như
vậy!
- Từ trước cho tới bây giờ, trong giới ghiến sĩ có một câu
nói thế này, chiến sĩ không nhập thánh, vĩnh viễn không cách nào đánh
thắng được chiến sĩ nhập thánh.
Càn Kình tiến một bước về phía trước:
- Ngày hôm nay là đại hôn của ta. Trên hôn lễ của ta cái gọi là luật sắt cũng bị phá vỡ!
Giọng nói còn đang vang vọng trong hội trường hôn lễ, Càn Kình đã bước tới
một bước, tay cầm đại thương giống như một thần long ra tay. Thánh khí
siêu cường này trong lúc run rẩy giống như phát ra hơn một nghìn âm
thanh đồng thời tương giao. Âm thanh kia chói tai phá không chấn động
tới mức mọi người liên tiếp lui về phía sau, trực tiếp ép Kim Trạch
Thiên Lục đang cầm thanh kiếm trong tay giống như vương giả phải lùi
lại.
Một thương công chính, đơn giản, trực tiếp, thẳng thắn đến
mức có thể xé rách trời cao, giống như tia chớp trên không trung đánh ra một luồng ánh sáng, trong nháy mắt tập trung vào thân thể Kim Trạch
Thiên Lục.
Không có động tác đẹp mắt, không che giấu! Không khí ở trước mũi thương bị ép liên tục nổ mạnh sụp đổ. Vào giờ phút này không
gian dường như cũng bị hoàn toàn áp chế sụp đổ. Tất cả đấu khí trong
nháy mắt trực tiếp bạo phát ra, mang theo tinh quang sắc bén, phủ xuống
trước mặt Kim Trạch Thiên Lục, xé rách khí tức của cường giả nhập thánh.
- Người chưa nhập thánh cũng muốn giết ta sao?
Kim Trạch Thiên Lục không lùi còn tiến tới, giống như thiên thần trên mặt
lộ ra nụ cười nhạt xem thường và miệt thị. Hắn giơ tay lên phóng ra một
kiếm với khí lưu màu xám vô tận, thê lương âm u lạnh lẽo, không có một
chút tức giận nào, chỉ có mùi vị của tử vong, mùi của cái chết vĩnh
hằng, giống như trong thiên địa chỉ có cái chết mới thật sự là vĩnh
hằng, tất cả những thứ khác đều hư ảo, khiến người ta có một kích động
muốn dùng kiếm tự sát để hưởng thụ sự yên tĩnh vĩnh hằng.
- Yên tĩnh tiếp nhận cái chết!
Trong phút chốc, tất cả giả thánh khí thôi động đấu khí của Kim Trạch Thiên
Lục liên tục tăng vọt. Uy năng đáng sợ này giống như muốn một kiếm giết
chết tất cả mọi người trong hội trường này.
Gấp đôi, gấp ba... !
Trong phút chốc, bộ giả thánh khí trên người Kim Trạch Thiên Lục cũng rung
lên. Thậm chí có một vài vết tích nhỏ xuất hiện ở trên bề mặt. Thực lực
của Kim Trạch Thiên Lục lập tức tăng lên gấp ba lần.
- Hồn vực
bạo lực! Hồn vực thiêu đốt! Mở đến mức tận cùng cho ta! Tất cả thánh
khí! Cho ta mượn tất cả lực lượng của các ngươi! Cho ta mượn khả năng
sáng tạo kỳ tích mà thế gian chưa bao giờ thấy!
Từng bước chân của Càn Kính bạo phát ra tất cả uy năng của mình. Cuộc chiến
sinh tử thật sự chưa bao giờ chỉ là đối chiến mấy trăm mấy nghìn chiêu.
Giữ lại sức lực chỉ có thể là... nguyên nhân chính nhận lấy cái chết.
Từng bước chân này khiến mọi người cảm giác dường như có quái vật nào đó
đang di chuyển trên mặt đất. Không ít người còn không cách nào hoàn toàn đứng vững được, thân thể lắc trái lắc phải, dựa vào sự nâng đỡ của
người bên cạnh không có ngã xuống. Nhưng chén rượu cầm trong tay đều rơi xuống mặt đất.
Một kiếm màu xám, giờ phút này dường như dừng
chuyển động. Tất cả thiên địa dường như đều thật sự dừng lại hoàn toàn.
Trường thương của Càn Kình đâm vào khí lưu màu xám vô tận. Từng điểm ánh sáng ngôi sao giống như ánh sáng chân lý duy nhất, ngọn đèn hải đăng
trong sự chết chóc, chiếu sáng cho mọi người rời khỏi cái chết.
Trường kiếm cùng đại thương va chạm trong chớp mắt... vỡ... vỡ nát từng tấc một, sau đó biến thành bụi!
Giả thánh khí trước sau vẫn là giả thánh khí. Trên phương diện độ cứng này
thật sự chên lệch quá nhiều. Thậm chí ngay cả so sánh với độ cứng của
những Siêu Đấu Binh cũng không bằng.
- Mặt đất chắn cho ta...
- Phá!
Trong nháy mắt trường thương đâm thủng tấm lá chắn trong tay Kim Trạch Thiên
Lục. Uy năng vô tận của trường thương trực tiếp xuyên thủng ví trí trái
tim trên ngực Kim Trạch Thiên Lục. Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp phá nổ vô số lỗ thủng trên ngực hắn.
Đấu khí sắc bén của trường thương
xông thẳng về phía chân trời, lưu lại trong không trung một khoảng chân
không mà mắt thường có thể thấy được. Theo sau đó chính là chân không
rót vào không khí vang lên những tiếng động ầm ầm.
Con ngươi
trong mắt Lý Phách thoáng cái liền co lại. Lấy lực lượng thân thể của
mình, phá vỡ lực lượng cường giả nhập thánh có thể điều động được thiên
địa sao? Những thánh khí mang ở trên người Càn Kính, trong nháy mắt cũng đủ khiến thân thể hắn quá no, nổ tung mới đúng!
Thắng bại đã rõ, sinh tử đã định!
Những người có thể miễn cưỡng thấy rõ tình hình chiến đấu, trong lòng đều
dâng lên cùng một suy nghĩ. Càn Kính này quá mạnh mẽ! Thắng bại không
ngờ quyết định trong nháy mắt...
Ý nghĩ ở trong đầu mọi người vừa lóe lên, đồng thời, dấu ấn màu xám trên trán Kim Trạch Thiên Lục chợt
bạo phát ra khí tức vô tận màu xám. Khí tức kia nhanh chóng tràn về bốn
phía. Đôi mắt đáng lẽ đã chết của Kim Trạch Thiên Lục biến thành màu tro tàn.
Một màu tro tàn không có sức sống. Đồng thời thân thể hắn
lại tiếp tục hoạt động. Thân thể bị trường thương đâm xuyên qua, bước
chân lại không hề dừng lại, tiếp tục đi nhanh về phía Càn Kính. Trong
đôi mắt màu xám này... có sáu con ngươi!
Đây là?
Càn Kình
nhớ tới tình cảnh trong biển cát cổ hoang, trên bầu trời xuất hiện ánh
mắt quái dị. Lực lượng của nó không ngờ đã có thể rời khỏi biển cát cổ
hoang, bám vào ở trên người Kim Trạch Thiên Lục này. Thứ kia rốt cuộc là quái vật gì vậy?
- Tới đây chịu chết cho ta!
Thân thể Kim Trạch Thiên Lục xoay chuyển một cách kỳ quái. Trong cổ họng hắn phát ra âm thanh chói tai giống như kim loại ma sát. Trong đó mang theo khí tức tử vong. Khí tức màu xám từ trong miệng hắn bắt đầu cuồn cuộn phóng ra
ngoài. Những người đứng xung quanh bị khí tức màu xám này chạm vào, nhất thời có một cảm giác đầu óc cháng váng buồn nôn.
- Ngươi… không có cơ hội đâu!
Càn Kình đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Kim Trạch Thiên Lục đi tới:
- Nổ cho ta!
Trên trường thương đã sớm có đấu kỹ Tiềm Lôi. Trong giây phút đánh xuyên qua Kim Trạch Thiên Lục, đấu kỹ Tiềm Lôi đã bí mật lẻn vào bên trong thân
thể hắn, giờ phút này đã sớm tiềm hành ở toàn thân của hắn, trong phút
chốc phá ra vô số điểm đồng thời nổ tung.