Một chiêu Bạt sơn của huyết
mạch Bạo Hùng được phát huy đến cực hạn. Một chưởng đánh ra, trong không khí khắp nơi đều vang tiếng tiếng gấu rít gào. Năm ngón tay hắn giống
như cái kìm sắt lớn hạ xuống.
Đây là?
Trong lòng Càn Vô Song chỉ cảm thấy kinh hoàng. Lớp da toàn thân căng
cứng. Bàn tay Càn Kình giống như bàn tay của đại ma vương trong truyền
thuyết. Trường thương trong tay hắn bỗng nhiên đâm về phía trước một
cái. Mũi thương vẽ ra một đường cong nhỏ phía trên không trung, khiến
không gian dường như bị cắt ra, lao về phía lòng bàn tay Càn Kính.
Ngón trỏ và ngón giữa của Càn Kình chụp về phía trung trung!
Keng!
Ngón tay và trường thương va chạm phát ra tiếng kim loại. Những tia lửa liên tiếp bắn ra quấn lấy đầu ngon tay của Càn Kình.
Ngón giữa và ngón trỏ của Càn Kình kẹp lấy trường thương của Càn Vô Song!
Các chiến sĩ trẻ tuổi có thể thấy rõ tình hình chiến đấu, thần sắc đồng
thời biến đổi. Không ngờ Càn Kình lại dùng ngón tay kẹp lấy trường
thương? Động tác này thoạt nhìn cũng quá đơn giản đi?
Càn Kình kẹp lấy trường thương, cổ tay kéo về phía sau người một cái.
Lực lượng cường đại trong nháy mắt chợt phóng ra. Trường thương trong
tay Càn Vô Song không ngờ trong nháy mắt bị cứng rắn cướp qua!
Nhiệt độ ma sát cao, khiến lòng bàn tay Càn Vô Song tỏa ra mùi thịt
nướng. Không chờ hắn phản ứng kịp, một chưởng muốn che thiên lấp địa lại bay tới, hơn nữa trực tiếp đập trúng vị trí ngực hắn.
Răng rắc... Răng rắc...
Trong phút chốc xương cốt trong ngực Càn Vô Song hoàn toàn gãy nát. Lực
lượng cường đại đi qua thân thể hắn, khiến y phục sau lưng cũng bị thổi
lên căng phồng. Cuối cùng y phục không chịu nổi lực lượng cường đại này
xuyên qua, trực tiếp nổ nát.
Thân thể Càn Vô Song bay lên thật cao, trực tiếp rơi xuống sân, đập vào
mặt đất phát ra từng tiếng động nặng nề. Sau đó hắn trượt một đường dài
mấy chục thước mới dừng lại.
Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc...
Thân thể Càn Vô Song rơi xuống đất.Trong nháy mắt xương hắn liên tục vỡ
nát. Gắn muốn đứng lên, lại phát hiện trên thân thể không có một mảnh
xương nào hoàn chỉnh.
Một chưởng! Chỉ mới một chưởng đã đánh nát tất cả xương cốt trên thân thể!
Càn Vô Song nằm trên mặt đất cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy. Hai mắt rõ
ràng không cách nào tiếp nhận được sự thật này. Mình là chiến sĩ huyết
mạch xuất sắc nhất thế hệ trẻ của Càn gia, sau này nhất định phải là
chiến sĩ đứng ở điểm cao nhất điểm! Hôm nay... Hôm nay mình lại bị Càn
Kình đánh một đòn trọng thương như vậy!
Không rời khỏi vương tọa... Thật sự không có rời khỏi vương tọa!
Càn Vô Song nằm trên mặt đất, gần như tuyệt vọng nhìn Càn Kình ngồi trên vương tọa. Từ lúc mới bắt đầu động thủ đến giờ phút này, đừng nói là ép hắn rời khỏi vương tọa, thậm chí khiến hắn thay đổi tư thế ngồi một
chút cũng không làm được.
Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được?
Càn Vô Song không cách nào tiếp nhận được tất cả những điều này là sự
thật. Hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn khoảng không, thậm chí quên cả sự đau đớn trên thân thể.
Tất cả hai mươi vạn khán giả đều ngây người. Phần lớn mọi người cũng
không thấy rõ Càn Kình đã cướp vũ khí đi như thế nào. Thậm chí ngay cả
đánh bại Càn Vô Song ra sao bọn họ cũng không nhìn thấy.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cuộc chiến đấu đã kết thúc.
Chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất Càn gia, hôm nay nằm trên mặt đất thậm chí còn không bằng cả con chó chết.
Kiên trì được mấy phút ư?
Vô số người chờ mong Càn Kình kiên trì được mấy phút đều ngây người.
Cuộc chiến đấu cũng không kiên trì được mấy phút... Chỉ mới trong nháy
mắt, Càn Kình đã thắng!
Càn Kình thắng! Sao có thể như vậy được?
Tuy rằng trong lòng phần lớn hai mươi mấy vạn khán giả đều ủng hộ Càn
Kình, nhưng bọn họ cho rằng cuối cùng Càn Kình sẽ bại trận. Dù thế nào
bọn họ cũng không ngờ được chỉ mới trong nháy mắt, Càn Vô Song đã thất
bại, hơn nữa còn bị đánh bại thê thảm như vậy.
Không ít người len lén nhìn Càn Chiến Huyền đang ngồi trên đài chủ tịch. Lúc này, sắc mặt của vị gia chủ Càn gia muốn xấu tới mức nào thì xấu
tới mức đó.
Trận chiến mở màn!
Bình thường, trận chiến mở màn không cần quá đặc sắc, nhưng vẫn thu hút
sự quan tâm của mọi người. Thông thường đều là do ba đại gia tộc chiến
sĩ huyết mạch phái ra một người đối chiến với chiến sĩ bình thường, để
thể hiện một chút về sự vô địch của chiến sĩ huyết mạch.
Nhưng… ngày hôm nay!
Trận chiến mở màn! Chiến sĩ huyết mạch chưa bao giờ bị đánh thua, lại bị đánh bại! Hơn nữa người đó còn là thiên tài chiến sĩ huyết mạch Càn
gia! Mặt mũi này đã bị ném đi...
- Phế vật! Không cần phải nâng hắn lên!
Trong số những chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương tham dự thi đấu, một
giọng nói có phần non nớt lại tràn ngập vô tình lạnh lùng đột nhiên vang lên, gọi hai chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương muốn tiến lên giúp Càn Vô Song lại.
Không thiếu chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương đều theo bản năng tránh
đường, muốn nhìn rõ xem trong đội ngũ của mình, rốt cuộc là ai lại càn
rỡ như vậy?
Càn Vô Song?
Mọi người thấy người kia, đều nhất thời sửng sốt. Dáng vẻ người này có
tám phần tương tự với Càn Vô Song, nhưng trên mặt lại có khí tức của một thân sĩ, căn bản không lạnh lùng như lời vừa nói.
- Ngươi là ai? Dám ra lệnh cho chúng ta như vậy sao?
Một thành viên trong các chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương tính tình
không tốt lắm, lại thêm Càn Vô Song chiến bại, tâm tình đã hỏng tới cực
điểm. Hiện tại nhìn thấy một người có chút nhỏ tuổi dám ở chỗ này khoa
tay múa chân, nhất thời bất mãn mở miệng gào lên.
Bốp! Bốp bốp...
Ba tiếng tát tai thanh thúy vang lên, phát ra từ trên mặt của người vừa
lên tiếng. Người này bị đánh thậm chí không kịp phản ứng, ngây người ở
tại chỗ.
- Thực sự là một phế vật, khiến thân phận ta sớm bại lộ như vậy.
Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Trẻ tuổi hơi ngửa đầu nhìn Càn Chiến Huyền trên đài chủ tịch:
- Gia chủ đại nhân, ngài lựa chọn cho ta tên thế thân này... Thật sự quá kém cỏi.
Thế thân? Phế vật? Càn Vô Song là phế vật sao?
Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương trẻ tuổi vừa mở miệng, gần như khiến tất cả mọi người chấn động.
Bác Khắc Tư Lệ thấy ánh mắt của chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương trẻ
tuổi này, trong chớp mắt thân thể bỗng nhiên rùng mình một cái. Hai tay
nàng theo bản năng ôm lấy cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị:
- Là hắn! Không sai! Chính là hắn! Hắn mới là Càn Vô Song!
- Càn Vô Song? Không! Tên của ta là Càn Vô Tinh Thần! Người thật sự có
thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực thế hệ này! Về phần tên phế vật Càn Vô Song này, chẳng qua vì gia tộc muốn bảo vệ
ta, nên mới đẩy hắn lên trước sân khấu, dùng để thu hút một con rối Ma
tộc mà thôi.
Càn Vô Tinh Thần lạnh lùng nhìn Càn Vô Song nằm trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ không tin tưởng:
- Chuyện này, ngươi không biết. Nếu như ngươi biết, ngươi có thể mệt nhọc diễn tốt như vậy sao?
- Càn gia, không ngã! Càn gia sẽ không ngã! Chỉ cần có Càn Vô Tinh Thần
ta ở đây, quán quân của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, nhất định là của
Càn gia chúng ta!