Suất Trá Phong Vân

Chương 19: Chương 19: Thợ Rèn Chính Quy




Phất Lan Lâm cũng phần bất ngờ. Trong cửa hàng này, chỉ có mỗi mình hắn có thể sử dụng cái búa này. Không ngờ, tên nhóc kia lại có vẻ như không cần cố hết sức? Lực lượng như vậy, cho dù trong đám chiến sĩ ở trong học viện Áo Khắc Lan cũng không mấy người có được. Chẳng lẽ là hắn dùng đấu lực? Không biết tên nhóc này là chiến sĩ cấp mấy?

Càn Kình cầm lấy cái kẹp sắt ở bên cạnh cái đe, kẹp lấy miếng gang đã được nung nóng. Hắn nhẹ nhàng đặt lên cái đe. Cái búa trong tay phải bỗng nhiên vung lên, nhanh chóng hạ xuống.

Vù.

Dường như có một cơn gió mạnh thổi qua. Cây búa sắt biến thành một vì sao đen lóe lên ánh sáng liên tiếp lao xuống miếng gang.

Keng!

Tia lửa nóng cháy bắn ra khắp nơi. Tiếng kim loại vang lên giống như tiếng sấm rền vang.

Sắc mặt của đám thợ rèn xung quanh đã sớm cứng đờ. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả bọn họ đều kinh ngạc há hốc mồm. Bọn họ thầm nghĩ có phải tiểu tử này xuất thân từ một thế gia chuyên về nghề rèn không? Một búa này của hắn không phải bất kỳ một thợ rèn nào cũng có thể làm được!

Càn Kình không hề quan tâm tới phản ứng của đám người xung quanh. Cây búa trong tay hắn lại vung lên, tiếp tục mang theo khí thế như gió cuống nện xuống miếng gang bên dưới.

Lại là một tiếng kim loại chói tai vang lên. Lúc nãy, trong mắt Phất Lan Lâm chỉ có chút thưởng thức, nhưng hiện tại đã lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là?

Phất Lan Lâm cảm giác được cùi chỏ của tên đệ đệ Phất Lan Tây đang huých mình. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy trong ánh mắt Phất Lan Tây cũng đầy nghi hoặc và kinh ngạc.

Cũng giống như chiến sĩ và ma pháp sư, thợ rèn cũng phân cấp độ. Phần lớn thợ rèn cả đời cũng chỉ có thể xem như một thợ rèn học đồ. Nhưng khi trình độ rèn đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định sẽ phải trải qua sự kiểm tra để có thể trở thành thợ rèn nhất cấp!

Sau khi thợ rèn đã đạt tới trình độ thợ rèn nhất cấp, thân phận lập tức khác trước. Chất lượng vũ khí và đồ phòng ngự do họ chế tạo ra, so với đồ của thợ rèn học đồ đã ở hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Phất Lan Lâm và Phất Lan Tây đều là thợ rèn nhất cấp, ở trong thành Áo Khắc Lan này cũng được xem là thợ rèn bậc nhất. Ánh mắt của hai người cao hơn nhiều so với những thợ rèn học đồ khác.

Phất Lan Lâm tin rằng, hai búa vừa rồi của Càn Kình bất luận là độ cao vung búa, hay là đường đập xuống đều không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, hoàn toàn giống nhau như một! Dường như hắn đã dùng ma pháp Lưu Ảnh trong truyền thuyết thực hiện động tác này hai lần vậy!

Ba búa ... năm búa ... mười búa ... ba mươi búa ...

Lúc này, trong hậu viện của cửa hàng rèn rơi vào trạng thái yên tĩnh trước nay chưa từng có. Tuy đám thợ rèn học đồ không nhìn ra được trình độ rèn của Càn Kình nằm ở tiêu chuẩn nào, nhưng nhìn bộ dáng của hắn chắc chắn không phải là người mới vào nghề!

Phất Lan Lâm không ngừng hít sâu vào, hai mắt từ từ mở lớn lên gấp đôi. Ánh mắt vốn thưởng thức chuyển sang kinh ngạc, thì hiện tại đã sớm biến thành khiếp sợ!

Yết hầu của Phất Lan Tây giật giật liên hồi. Mắt của hắn cũng mở lớn không kém.

Năm mươi búa, độ vung búa tương tự, tốc độ vung tương tự, đường vung lên đập xuống tương tự. Mỗi búa đều làm tia lửa bắn ra rực rỡ, vô cùng nhịp nhàng đều đặn ...

- Đây ... là thợ rèn nhất cấp sao?

Phất Lan Lâm hỏi đệ đệ Phất Lan Tây bằng giọng đầy nghi vấn và kinh ngạc.

Phất Lan Tây vô thức gật đầu, trong lòng thầm tự hỏi tên tiểu tử này thực sự là học viên của học viện Áo Khắc Lan chứ không phải là học viên xuất thân từ một thế gia thợ rèn sao? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Thợ rèn cũng giống như chiến sĩ và ma pháp sư, cũng cần phải có thiên phú! Còn trẻ như vậy, đã có thực lực thợ rèn nhất cấp, còn đi làm chiến sĩ làm gì? Làm thợ rèn nhất định sẽ có tiền đồ vô cùng huy hoàng rực rỡ !

Một trăm búa ... một trăm năm mươi búa ...

Càn Kình dường như không biết mệt mỏi vung búa đánh xuống miếng gang. Mồ hôi của hắn sớm ướt đẫm cả quần áo. Cả người giống như vừa từ dưới nước chui lên!

Hai trăm búa!

Tia lửa rực rỡ cuối cùng cũng dừng lại. Đám thợ rèn học đồ dường như trúng Định Thân Pháp, đứng ngây người nhìn Càn Kình như nhìn quái vật!

Tiểu tử này là quái thai ở đâu chui ra vậy? Cái búa hơn trăm cân, hắn vung liên tục hơn hai trăm cái, khiến một miếng gang lớn cỡ đầu người lớn nén lại chỉ còn bằng cỡ nắm tay một đứa bé sơ sinh!

Liên tục hai trăm búa với cái búa nặng hơn trăm cân! Trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm này ngoại trừ Phất Lân Lâm ra, ngay cả Phất Lan Tây cũng chỉ có thể nện được khoảng ba mươi búa là tối đa. Những người còn lại ngay cả cầm cái búa trăm cân đó còn không được nói gì tới chuyện đánh.

Nhưng hiện tại một tên tiểu tử lại làm được. Hơn nữa tiểu tử đó còn là học viên của học viện Áo Khắc Lan. Học viện kia trước giờ chỉ đào tạo ra được các chiến sĩ, ma pháp sư đi giết Ma tộc. Nhưng hôm nay lại có thể đào tạo được thợ rèn nữa sao? Hơn nữa còn là một thợ rèn lợi hại không kém gì lão bản!

Phải biết rằng Phất Lan Lâm chính là thợ rèn nhất cấp được đại lục công nhận!

Nói lời không dễ nghe, nếu Phất Lan Lâm thu dọn hành trang chạy tới chỗ Ma tộc, đám Ma tộc hung ác kia cũng sẽ cho hắn đầy đủ đãi ngộ và sự kính trọng, tuỳ ý cho hắn mở cửa hàng. Thậm chí còn có thể miễn thuế cho hắn, tuyệt đối không giống như đối đãi với những nhân loại bình thường, thích giết là giết!

Phất Lan Lâm bước nhẹ tới bên cái đe, cầm lấy khối gang do Càn Kình vừa dùng nước lạnh làm hạ nhiệt độ lên. Hắn cùng Phất Lan Tây ở sau lưng đồng thời hít vào một hơi lạnh. Bàn tay hắn run rẩy sờ khối sắt sáng bóng trong tay.

- Đại ... đại ca ... đây ... đây là ...

Phất Lan Tay dùng hai tay cầm khối sắt nho nhỏ tới trước mặt cẩn thận quan sát, kích động nhìn Phất Lan Lâm lắp bắp nói. Hắn cũng phát hiện ra vị đại ca thường ngày luôn tự tin của mình, lúc này trong mắt đầy vẻ khiếp sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.