- Vì sao?
Bác Tư Khắc nhìn hai vật phẩm trong tay nhe răng cười:
- Hàng giá trị năm vạn kim tệ còn chưa đủ để ta giết ngươi sao?
- Nhưng...
Hai chân Lương mập chậm rãi quỳ xuống đất, cố gắng giẫy dụa chống lại tử thần:
- Nhưng nếu như ngươi không giết ta... sau này chúng ta vẫn có rất nhiều cơ hội...
- Lần sau ta tìm người khác là được rồi.
Bác Tư Khắc đẩy đầu Lương mập, khiến thân thể mập mạp này ngã về phía sau, trong miệng thản nhiên nói:
- Động thủ.
Trong nháy mắt khi Lương mập trúng đao, tất cả lính đánh thuê đều rút vũ khí
ra, nhất thời xông lên đánh nhau với Ma tộc Bối Lợi Á.
Càn Kình
nhìn Lương mập đã chết thở dài. Ma tộc Mã Môn không chỉ nổi danh tham
lam, hơn nữa còn nổi danh thiển cận. Bọn họ sẽ không quan tâm có cơ hội
giao dịch lần sau hay không. Bọn họ chỉ thấy được lợi ích trước mắt, còn có tiếng là không giữ lời hứa. Tên mập này bị kim tệ che mất lý trí,
kết cục như vậy cũng không làm cho người ta bất ngờ. Chỉ có điều cứ để
Ma tộc lấy đi Đại Địa Chi Tử và Tinh Thần Thương Kim sao?
Một Ma
tộc Bối Lợi Á cầm rìu chiến trong tay đi tới phía Càn Kình. Hắn thậm chí sớm thấy được bên này bắn ra óc trắng máu đỏ, trong ánh mắt đầy hưng
phấn.
Trong nháy mắt tiếp theo, Ma tộc Bối Lợi Á bỗng nhiên cảm
giác bàn tay bị ma sát nóng bỏng, lực lượng mạnh mẽ đẩy tới khiến hắn
mất đi cân bằng. Bụng dưới còn truyền đến lực trùng kích mạnh mẽ. Thân
thể không khống chế được bay ra ngoài. Rìu chiến trong tay cũng xoay
tròn trên không trung. Trong con ngươi của hắn chợt lớn lên rất nhanh.
Phụt!
Chiếc rìu chiến chém vào ngực Ma tộc Bối Lợi Á, ghim chặt hắn lên vách tường
của một gian nhà gỗ. Máu tươi theo cán rìu chậm rãi chảy xuống phía
dưới.
- Ngủ say trong không gian...
Càn Kình nghe được
tiếng Ái Bích Giai ở phía sau ngâm nga. Nhất thời một sát ý dâng lên.
Thời gian người dân của hoàng triều Chân Sách và Ma tộc chiến đấu với
nhau, tiểu công chúa tháp ma pháp thủy tinh này còn muốn báo thù chuyện
ngã vào bùn lần trước!
Một ma pháp hệ hỏa không biết tên không ngờ không công kích Ma tộc, mà tập trung vào thân thể Càn Kình.
Ầm!
Trên gáy Ái Bích Giai lại bị đập trúng. Lời nàng ngâm nga lại bị cắt đứt. Thân thể ngã xuống.
Tăng Xuyên Đông lao lên đỡ lấy Ái Bích Giai, từ phía xa ra hiệu xin lỗi Càn
Kình, xoay người dẫn theo Ái Bích Giai nhanh chóng rời khỏi chiến
trường, biến mất trong đêm tối.
Tăng Xuyên Đông không thể không
đi. Chỉ thoáng đối diện, hắn đã đọc được từ trong ánh mắt Càn Kình một
sự kiên quyết, nhất định phải giết chết Ái Bích Giai nhân tố không an
toàn này.
Tăng Xuyên Đông chợt xuất hiện trong đêm tối, lại một
lần nữa quay đầu nhìn mọi người đang hăng hái chiến đấu, lại khẽ thở
dài. Nếu như Càn Kình thay đổi lập trường một chút, mình cũng sẽ đưa ra
quyết định tương tự. Chỉ tiếc rằng những ngày tháng Hồng Lưu Chiến Bảo ở tỉnh Vĩnh Lưu quả thực không tốt. Lần này hắn bảo vệ Ái Bích Giai cũng
vì đổi lấy lợi ích sau này. Nếu như Ái Bích Giai chết, như vậy ngày
tháng của Hồng Lưu Chiến Bảo chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là không tốt như bây giờ. Chiến sĩ bình thường tạo thành nghiệp đoàn chiến sĩ, sao
có thể so sánh được với các ma pháp sư ở tháp ma pháp thủy tinh.
- Chiến sĩ Hàng Ma?
Trong mắt Bác Tư Khắc lóe ra hàn quang, tay đưa ra rút một chiến đao dài nửa
thước từ bên hông ra. Dưới ánh đuốc lập lòe, chiến đao lóe ra sự sắc bén lạnh lẽo:
- Chém đầu của ngươi, ta còn có thể nhận thêm một phần tiền thưởng...
- Này… ở đây còn có một chiến sĩ Huyết Mạch!
Tiếng nói từ trên không trung trả lời, trường thương Đoạn Phong Bất Nhị trong tay hóa thành giao long, trên không trung dao động vài cái khiến cho
mọi người không thể thấy rõ đâu là sát chiêu thực sự, trực tiếp tập
trung ở trên người Bác Tư Khắc. Lực lượng huyết mạch rắn chín đầu Hàng
Ma lục chiến toàn bộ bạo phát.
- Chiến sĩ Huyết Mạch? Không ngờ là một nhất giai lục tầng?
Trong miệng Bác Tư Khắc phát ra hai tiếng cười quái dị chói tai, thân thể
bỗng nhiên phát ra thực lực Hàng Ma thất chiến. Chiến đao trong tay dưới tác dụng của đấu khí, lập tức hóa thành một hàn quang chém về phía
trường thương của Đoạn Phong Bất Nhị.
Một thanh rìu chiến từ bên
cạnh đồng thời chém tới. Càn Kình không thể không bội phục tinh thần dám chiến của Ma tộc. Biết rõ đối thủ là chiến sĩ Hàng Ma, rõ ràng bị rơi
vào tình cảnh nhiều người bao vây, vẫn không sợ hãi giơ rìu chiến khiêu
chiến với chiến sĩ Hàng Ma.
Chuyện như vậy lại trình diễn. Thân
thể Ma tộc Bối Lợi Á bay ngược về phía sau. Chiếc rìu chiến thật lớn từ
trên không trung xoay tròn lao tới, cuối cùng hung hăng ghim hắn ở trên
tường nhà.
Hai lần ra tay, hai Ma tộc Bối Lợi Á mất mạng!
Càn Kình cảm giác mình thật may mắn. Nếu như thực sự ở trên chiến trường,
xung quanh đều có Ma tộc công kích, muốn rảnh tay giết địch thật sự
không làm được. Hơn nữa Ma tộc với ma khí cường đại sớm xông lên, căn
bản sẽ không cho mình có cơ hội giết ma như vậy.
Tiếng kim loại
va chạm vào vật thể bằng gỗ gần như đồng thời vang lên. Trong đêm tối,
tia lửa bắn ra nhìn đặc biệt rực rỡ. Trường thương trong tay Đoạn Phong
Bất Nhị đã gãy vụn. Vụn gỗ bắn ra khắp nơi. Mũi thương Đấu Binh cũng
xoay tròn trên không trung, cuối cùng ghim chặt vào vách tường.
Bác Tư Khắc cầm chiến đao trong tay lui về phía sau nửa bước. Trên khuôn
mặt da xanh thoáng ửng đỏ, cổ tay liên tục lắc mấy cái, kinh ngạc nhìn
Đoạn Phong Bất Nhị khen:
- Chiến sĩ Huyết Mạch nhân loại quả
nhiên cường đại! Rõ ràng thấp hơn ta một tầng, còn có thể có lực phá
hoại như vậy. Chỉ tiếc rằng vũ khí trong tay ngươi thực sự quá kém,
không thể khiến ngươi vượt cấp giết ta. Chém một chiến sĩ Huyết Mạch
nhân loại, không ngờ cuộc sống của ta lại sáng lạng như vậy.
Sắc mặt Đoạn Phong Bất Nhị có phần âm trầm, lắc hai cổ tay:
- Tiểu đao sắc bén! Không vũ khí, ta vẫn giết được ngươi! Chỉ có điều thật sự không ngờ, tốc độ đấu khí của ngươi quay...
Càn Kình đứng ở trong chiến đoàn khẽ nhíu mày. Không phải hắn xem trọng
Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng tay không. Thanh đao trong tay Bác Tư Khắc
hiển nhiên là chiến đao thập cấp, thiếu chút xíu nữa chính là Đấu Binh.
Cho nên mới có thể chịu được một thương của Đoạn Phong Bất Nhị mà không
nát.
Ai, giúp hắn một lần vậy. Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra đại thương Đấu Binh đã lấy được từ trong sơn cốc Tứ Quý:
- Ài, cho gia hỏa vô liêm sỉ như thế mượn, cơ hội cây thương này của ta trở về thật sự rất xa vời.
- Đoạn Phong Bất Nhị! Cho ngươi mượn dùng!
Cổ tay Càn Kình vung lên, trường thương phá không lao ra. Đoạn Phong Bất
Nhị đưa tay ra đón lấy trường thương. Đấu khí vừa đưa vào trong, hai mắt nhất thời sáng ngời, trên mặt cười tươi như nở hoa cao giọng nói:
- Chiến hữu! Cám ơn ngươi tặng ta trường thương tràn ngập tình hữu nghị này.
Trong lòng Càn Kình kích động muốn tìm tảng đá đập đầu chết. Hắn vốn tưởng
rằng gia hỏa không biết xấu hổ này sau khi dùng xong, mới có thể nghĩ
biện pháp đổ thừa không trả Đấu Binh.