Hắn rốt cuộc có thói quen gì vậy? Lần đầu tiên thấy Ma tộc cũng có thể quen sao?
Càn Kình thực sự lười giải thích. Hai năm qua bình thường hắn luôn sống
trong hoàn cảnh xung quanh đều là ma thú nguy hiểm, thần kinh đã sớm tôi luyện đến mức nhạy cảm không gì sánh được, lại to không gì so sánh
được. Nếu như nhìn thấy một người lại giải thích một lần, chẳng phải sẽ
mệt chết sao?
Thương đội tiến vào lãnh địa Ma tộc, lại không lập
tức gặp được thôn trấn thành thị của Ma tộc. Tương tự như hoàng triều
Chân Sách, thôn trấn thành thị Ma tộc đều ở hậu phương cách biên giới
năm mươi dặm. Đây cũng là biện pháp phòng ngự tương tự khi đối mặt với
hoàng triều Chân Sách.
Đoàn xe tiến đến một ngã ba, Lương lão bản sớm ngồi trên một chiếc xe ngựa giơ tay chỉ hướng rẽ sang bên phải.
Đoàn xe lại chậm rãi tiến về phía trước.
- Sao lại đi đường nhỏ?
Ái Bích Giai nhăn mày, vẻ mặt không vui bĩu môi:
- Đường lớn thoải mái không đi, lại muốn đi đường nhỏ! Lương mập, ngươi
không biết ngồi xe ngựa của ngươi rất không thoải mái sao? Hiện tại còn
điên như vậy.
Tầm mắt Càn Kình quét qua hoàng hóa trên xe ngựa
một lượt, hoàn toàn xác định chuyện buôn bán của Lương mập tuyệt đối
không phải chuyện đứng đắn. Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, đường lớn là
con đường duy nhất thông tới thôn trấn thành nhỏ gần đây nhất. Đường nhỏ còn lại thông tới một thôn xóm trước đây của Ma tộc!
Sở dĩ nói
là trước đây, bởi vì Ma tộc nơi này đã sớm di chuyển đến thôn trấn trong thành nhỏ, cho nên đường nhỏ này mới mọc đầy cỏ dại.
Từng chiếc
xe ngựa chứa đầy hàng hóa không tiến vào thành thị của Ma tộc, lại đi
tới trấn nhỏ hiện đã không có Ma tộc sinh sống, hiển nhiên là muốn tránh những thôn trấn Ma tộc có thám tử của hoàng triều Chân Sách ẩn nấp.
Giao dịch gì cần tránh khỏi ánh mắt của những người hoàng triều Chân Sách ẩn nấp trong Ma tộc? Tất nhiên là hàng cấm!
Đoạn Phong Bất Nhị và Phần Đồ Cuồng Ca cũng cười nhạt. Ban đầu bọn họ muốn
đi vào trong thành trấn, sau nghĩ biện pháp rời khỏi sự quản lý của
thương đội và Ma tộc, đi làm nhiệm vụ. Nhưng hiện tại xem ra không cần
phiền phức như vậy. Bởi vì Lương lão bản có bí mật không thể nói cho
người khác biết, dẫn theo đoàn xe đi về phía có Ám Bộ.
Lúc đoàn
xe chạy tới thôn trấn, trời đã vào đêm. Mây đen trên bầu trời che nửa
vầng trăng và sao, có thể khiến trời đất tối một cách lạ thường.
Đứng ở cửa thôn, mỗi người đều có thể cảm thấy ớn lạnh. Dường như bất kỳ lúc nào trong thôn cũng có thể có một đám vong linh lao ra. Chỉ có tiếng
ngọn đuốc cháy tí tách, chiếu sáng một vùng xung quanh.
Lương lão bản hít sâu một hơi, trong giọng nói có chút hưng phấn:
- Đến rồi! Vào thôn!
Đường trong thôn trang rất yên tĩnh, không ngừng vang lên tiếng bánh xe ngựa
lăn trên mặt đất, ở tình cảnh như vậy lại càng thêm đáng sợ.
Đoàn xe nhanh chóng đi tới giữa thôn trang. Phía xa truyền đến ba tiếng chó
sủa. Chính xác mà nói là ba tiếng giả theo tiếng chó sủa.
Đám lính đánh thuê khẩn trương, mỗi người đều rút vũ khí ra, cảnh giác quan sát xung quanh muốn tìm ra vị trí chính xác.
- Không cần lo lắng. Những Ma tộc đó không rút vũ khí ra.
Giọng nói Càn Kình trầm thấp, khiến đám lính đánh thuê tò mò nhìn lại. Trong
bóng tối, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón, lại có người có thể
thấy rõ ràng phía xa trong màn đêm?
Tăng Xuyên Đông đờ đẫn nhìn
Càn Kình. Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì biến thành vậy? Ta là
chiến sĩ Phục Ma còn không nhìn thấy cái bóng của Ma tộc, hắn làm sao
thấy được?
Lương lão bản cũng học ba tiếng chó sủa. Trong bóng
tối phía đối diện đột nhiên xuất hiện hơn mười ngọn đuốc. Ba mươi mấy Ma tộc Bối Lợi Á và Ma Ảnh của bọn họ hiện ra. Dẫn đầu lại là một Ma tộc
Mã Môn!
So với Ma tộc Bối Lợi Á thân hình cao lớn, vóc người của
Ma tộc Mã Môn có chút thua kém. Ma tộc Ma Môn chỉ cao khoảng một thước
tám, làn da màu lam giống như bảo thạch là dấu hiệu chủ yếu của Ma tộc
Mã Môn. Bọn họ còn có mái tóc đỏ như lửa, cũng rất nhận biết.
- Giao dịch với Ma tộc Mã Môn sao?
Càn Kình lần lần đầu tiên bội phục sự can đảm của Lương lão bản. Trong bảy
đại bộ tộc Ma tộc, Ma tộc Mã Môn nổi danh nhất không phải là năng lực
chiến đấu, mà là sự tham lam của bọn họ!
Ở trong hoàng triều Chân Sách, thời điểm hình dung lòng tham của một người, không bao giờ sẽ nói thẳng ngươi thực sự tham lam, mà sẽ nói: “Ngươi là Ma tộc Mã Môn?”
Ma tộc Mã Môn đã sớm trở thành một danh từ thay thế cho tham lam. Bọn họ
giả dối, bọn họ cường đại, đồng thời bọn họ cũng là bộ tộc không giữ lời hứa nhất. Thậm chí trong một lần đại chiến giữa hoàng triều Chân Sách
và Ma tộc, hoàng đế hoàng triều Chân Sách đã mua chuộc được một tướng
lãnh cao cấp Ma tộc Mã Môn, dẫn đến Ma tộc này đại chiến một hồi thiếu
chút nữa hoàn toàn thua trận.
Cuối cùng, Ma hoàng thế hệ này đã
tự tay chém đầu ba đại tướng Ma tộc Mã Môn. Mặc dù cho tới hôm nay vẫn
thường xuyên có chuyện Ma tộc Mã Môn đột nhiên làm phản giúp đỡ hoàng
triều Chân Sách.
- Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, cho dù là đầu Ma hoàng cũng có thể giao dịch!
Đây là một câu ngạn ngữ lưu truyền trong Ma tộc Mã Môn. Chỉ có điều từ
trước tới nay chưa từng có Ma tộc Mã Môn nào thật sự đi thử chém đầu Ma
hoàng. Chiến sĩ Huyết Mạch Lộ Tây Pháp chính là lực lượng huyết mạch Ma
tộc có thể thức tỉnh chung cực. Trừ phi muốn bị Ma hoàng diệt tộc, nếu
không bất kỳ ai cũng sẽ không tự ném mặt mũi của mình, thử chơi trò chém đầu Ma hoàng.
- Tiên sinh Bác Tư Khắc, thật vui khi được gặp tiên sinh ở đây.
Lương lão bản giang hai cánh tay vẻ mặt hưng phấn đi về phía trước.
Bác Tư Khắc?
Càn Kình quan tâm nhiều hơn đối với Ma tộc Ma Môn cũng đang giang hai cánh
tay đi về phía Lương lão bản. Trong Ma tộc Mã Môn, dòng họ Bác Tư Khắc
tương đương với dòng họ Lộ Tây Pháp ở đế quốc Ma tộc. Ở Ma tộc Mã Môn,
nó đại biểu cho dòng họ vương tộc của Ma tộc Mã Môn.
Tuy rằng
trong Ma tộc Mã Môn, họ Bác Tư Khắc cũng không phải đều là vương tộc Ma
tộc Mã Môn, nhưng họ này ở trong Ma tộc Mã Môn quả thực đặc biệt cao
quý.
- Lương lão bản, ta cũng thật vui khi gặp ngài ở đây.
Bác Tư Khắc cười giang hai cánh tay ra. Cái mũi ưng của hắn lộ ra vẻ âm hiểm.
Hai bên nhiệt liệt ôm, cục diện thoạt nhìn giống như hoàng triều Chân Sách và Ma tộc ký kết hiệp ước hòa bình vĩnh cửu vậy.
Bọn họ đơn giản lại nhiệt tình nói những lời dối trá. Bác Tư Khắc cười híp
mắt lộ ra hai cái răng giống như răng nanh, sử dụng giọng nói có hơi hàn của hắn hỏi:
- Thứ ta cần, ngài có mang tới không?
- Đó là đương nhiên!
Lương lão bản vỗ ngực cười ha hả nói:
- Lần này ta tự mình áp giải số hàng đầu tiên. Tin tưởng số hàng thứ hai
chờ sau khi ta trở lại hoàng triều Chân Sách, đám thuộc hạ cũng có thể
chuẩn bị xong. Không biết, tiên sinh Bác Tư Khắc có mang đến thứ ta cần
không?