Người đi vào sân tập thể đứng lại, ngạc nhiên nhìn Lôi Uy nổi giận.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ ngón cái, lòng ác ý thầm khen: Thật can đảm, rất
nam nhân! Dám làm vậy với Càn Kình? Tiểu tử ngươi không biết sao? Lần
trước ở tái ngoại Càn Kình định giết ngươi, lần này không tới tìm ngươi
thế nhưng ngươi đã tự đưa lên cửa.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Lôi Uy gầm rống. Mới vào Vĩnh Lưu thành, Càn Kình thật tình không muốn gây
chuyện. Đặc biệt Lôi gia là một trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành,
nếu Lôi Uy không gây sự thì Càn Kình sẽ vì lo lắng người xung quanh có
thể bỏ qua chuyện ở tái ngoại, dù sao đắc tội một trong tám đại thế lực
khá rắc rối.
Nhưng nó không đại biểu Càn Kình sợ rắc rối. Nếu nhịn chuyện này thì lần sau người ta sẽ đạp lên đầu ngươi!
Lôi Uy rất vui vẻ, thiếu nữ thời nay thích nam nhân rất là cương cường. Lôi Uy phát uy trước mặt hai mỹ nữ để cho các nàng biết ai mới là nam nhân
thật sự.
Bình thường chửi người có ba loại hậu quả.
Thứ
nhất là người bị mắng ngoan ngoãn cúi đầu, nghe chửi. Lôi Uy thấy rất
nhiều loại tình huống này, tại Vĩnh Lưu thành có Lôi gia chống lưng gã
muốn mắn ai chẳng được? Chưa từng có người nào dám chống đối Lôi Uy, dù
không sợ Lôi thiếu gia gã thì phải sợ Lôi gia sau lưng gã.
Loại
thứ hai là kẻ bị mắng sẽ chửi lại. Lôi Uy không ngốc, tại Vĩnh Lưu thành gã luôn mắng người có thế lực nhỏ hơn gia tộc của mình, không đi chọc
vào người của bảy đại thế lực khác. Lôi Uy biết cái gì nên làm, cái gì
không nên làm.
Loại thứ ba là người bị chửi nổi khùng đánh nhau.
Lôi Uy ở Vĩnh Lưu thành càng không sợ loại chuyện này, xem như cãi lộn
với hậu nhân bảy đại thế lực khác thì khả năng đánh nhau không lớn, và
chỉ có gã đánh người ta.
Tại Vĩnh Lưu thành, Lôi Uy không cần lo
âu hay cẩn thận gì, càng không ngại miệng lúc chửi người có chọc người
ta động thủ không.
- Thứ mất dạy nhà ngươi!
Lôi Uy càng chửi càng sướng, chuyện tỷ muội song sinh và cơn giận lần này có đường trút ra:
- Phụ mẫu của ngươi làm sao...
Răng rắc!
Bàn tay Lôi Uy vươn ra bị người bắt lấy, gã chưa kịp phản ứng thì ngón trỏ
vặn ngược dán mu bàn tay trái với quy luật tự nhiên. Đau nhức dọc theo
ngón tay gãy chạy thẳng lên não, tiếng gầm rống chuyển thành hét thất
thanh.
Ra tay! Hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch nho nhỏ đám động thủ?
Trong Vĩnh Lưu thành xảy ra chuyện như vậy, dù là Chiến Sĩ huyết mạch
cũng không thể che chở hỗ trợ của mình! Lôi Uy vừa đau vừa kinh, không
thể tin chuyện này là thật.
- Thứ ồn ào.
Càn Kình không
thèm nhướng mắt co chân đạp vào bụng Lôi Uy. Lực lượng mạnh mẽ đá Lôi Uy văng ra ngoài, trên không trung vang tiếng xương gãy rồi thân thể đập
mạnh xuống đất phát ra tiếng trầm đục.
- Ta không muốn gây chuyện, lại không đại biểu ta sợ phiền phức.
Càn Kình chậm rãi đến gần Lôi Uy co người như con tôm, khom lưng nhìn xuống khuôn mặt gã nhăn nhó vì đau.
- Đau không?
Hai gia nô theo sau Lôi Uy tỉnh táo từ trong giật mình. Thiếu gia bị người
đánh! Hai gia nô siết nắm tay định xông lên, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca lao ra khỏi đám người mỗi người ấn đầu một gia nô xuống đất.
Dù sao đã hành động, Đoạn Phong Bất Nhị sợ Thiết Khắc cướp ra tay trước.
Trong tay tiểu tử này chưa từng có người sống, giết người bên đường sẽ
gây lớn chuyện.
- Càn Kình, ngươi chờ xem...
Lôi Uy cuộn người dưới đất nhìn bóng lưng Càn Kình rời đi, thầm đe dọa:
- Chỉ cần ngươi còn ở Vĩnh Lưu thì ta nhất định sẽ báo thù!
Càn Kình ngoái đầu liếc Lôi Uy nằm dưới đất, khẽ lắc đầu. Rốt cuộc vẫn chọc vào Lôi gia, tại đây không tiện giết Lôi Uy trừ tai họa. Chắc người của Lôi gia nên biết Lôi Uy đến đay, dù sao Lôi gia không phải loại gia tộc suy tàn như Pháp Khắc Nhĩ. Hy vọng Lôi gia có vài người hiểu chuyện,
nếu không thì... Cứ đến đây!
Thương đội La gia mới sửa soạn xong
mọi thứ, thế lực khác trong Vĩnh Lưu thành đến đến, toàn phía ra người
thừa kế thế lực hoặc trưởng lão, phó hội trưởng. Mục đích của mọi người
chỉ có một, hy vọng gặp người chế tạo dược tề Trùng Kích Tinh Thần Dược
Tề.
Các đại nhân vật Vĩnh Lưu thành không ngốc, sẽ không tin
tưởng một người không có quan hệ với La gia sẽ giao dược tề thần kỳ như
vậy cho La gia xử lý. Người cầm quyền đại hội đấu giá không tiện nói
thẳng nguồn dược tề nhưng khi các đại nhân vật hỏi có phải từ La gia đi
ra không thì đã ngầm thừa nhận thay cho lời đáp.
Tiếng nêu danh lảnh lót vang ngoài sân:
- Phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp Tư Đạt Khắc tiên sinh bái phỏng.
La Thanh Thanh bất đắc dĩ đi ra ngoài cửa. La gia tại Vĩnh Lưu thành không là gì, đối mặt những đại nhân vật này muốn gặp là gặp, không muốn gặp
cũng phải gặp. Người ta đến cửa không nói cầu kiến mà nói thẳng bái
phỏng đã tỏ rõ thái độ, ngươi phải gặp mặt!
Tư Đạt Khắc mặc
trường bào ma pháp thêu tơ vàng, tóc bạc, tay cầm ma pháp trượng khắc
đầy minh văn, tươi cười đi vào sâu. Hơn mười Ma Pháp Sư trang phục khác
nhau đi theo sau lưng Tư Đạt Khắc, nhìn ma pháp trượng của bọn họ biết
ngay đều là Ma Pháp Sư cường đại.
- Kính chào phó hội trưởng đại nhân.
La Thanh Thanh khom người hành lễ. Mắt Tư Đạt Khắc sáng ngời, còn xinh đẹp hơn cả tin đồn, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.
- La tiểu thư, tuy chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nhưng hãy xem như là bằng hữu đi.
Tư Đạt Khắc vội vươn hai tay tiến lên định làm lễ tiết ôm, trong lòng mong chờ cảm xúc thân thể thiếu nữ mềm mại.
Muốn làm gì? Càn Kình đứng một bên nét mặt sa sầm, chân hơi nhúc nhích che
trước mặt La Thanh Thanh. Càn Kình càng không thích Vĩnh Lưu thành, nói
chuyện làm ăn thì cứ nói, ngươi muốn gì nữa? Thành chủ mới gặp mặt đã
giở thủ đoạn, Lôi Uy kêu gào, bây giờ phó hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp háo sắc, chưa từng thấy nữ nhân sao?
Tư Đạt Khắc khựng tại chỗ,
thân thể mỹ nữ mềm mại thơm tho không biết ôm vào lòng sẽ toải mái cỡ
nào đột nhiên bị một nam nhân che chắn? Muốn chết sao?
Nụ cười nhanh chóng héo trên mặt Tư Đạt Khắc, thay thế là lạnh băng:
- Ngươi là ai? Có biết lễ phép không? Quấy nhiễu người ta chân thành hỏi han là chuyện rất không lễ phép, không có giáo dục!
La Thanh Thanh ngửa đầu nhìn lưng rộng che trước mặt, và hơi thở đối địch, nàng ngẩn người. Sao tổng Càn Kình giống gà mái già liều mạng che trước mặt gà con khi trên trời có diều hâu xoay quanh?
Đây là...? La Thanh Thanh từ nghi hoặc lập tức hiểu ra. Càn Kình đang ghen, sợ La Thanh Thanh bị người ăn bớt.
Lễ độ? Giáo dục? Phó hội trưởng! Rốt cuộc Càn Kình nghĩ ra tại sao nghe
đến cái tên Tư Đạt Khắc thì thấy khó chịu. Lần trước đi Ma tộc trong
thương đội có một nữ Ma Pháp Sư kiêu ngạo, ích kỷ suýt lòng hỏng việc
lớn có nói phụ thân của nàng là phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp gì đó. Đúng là con nào cha nấy!