Thân thể hắn chịu phản lực
cường đại, mỗi một lỗ chân lông đều phun máu ra ngoài. Loại lực lượng
này đã sớm vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể hắn, có khả năng
hoàn toàn vỡ ra bất cứ lúc nào.
Tuy rằng thân thể Chân Thánh cường tráng, nhưng chung quy vẫn có giới
hạn dung nạp. Hồn vực nổ nát, đấu hồn nổ nát. Kể cả các đấu ấn cũng nổ
nát. Trong nháy mắt thực lực của hắn liên tục tăng vọt, đồng thời cũng
vượt quá lực lượng cực hạn mà hắn có thể chịu được.
Giờ phút này, Lạp Phỉ mở năm ngón tay trái ra. Bàn tay to ngắn lại cường tráng khác thường chụp vào chiến búa của Càn Kình! Đấu khí vô tận bao
vây xung quanh bàn tay của hắn khiến đấu khí gần đó ngưng kết giống như
thực thể. Bàn tay của người lùn lớn giống như bàn tay của một Bỉ Mông!
Bàn tay này bay vút lên trời cao hóa thành một trảo, giống như không chỉ có thể nắm chiến búa ở trong tay, ngay cả toàn thân Càn Kình cũng có
thể nắm ở trong tay.
Hồn vực nổ mạnh khiến thời gian trong viện nho nhỏ trở nên càng chậm
hơn. Trong nháy mắt, tốc độ của Càn Kình lại liên tục giảm xuống. Thực
lực Lạp Phỉ tăng vọt, hắn ở dưới trọng lực tăng gấp ngàn lần vẫn nhanh
nhẹn giống như cá ở trong nước.
- Không nên...
Lạp Đồ mở miệng ra định khuyên can. Hắn nhìn Lạp Phỉ tức giận quyết định chặn đánh giết Càn Kình, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đánh chết Càn Kình có ích lợi gì? Chỉ có Càn Kình sống, có thể học được
thủ pháp rèn lợi hại kia. Khi đó bộ tộc người lùn mới trở thành tồn tại
có thế lực nhất.
Điện quang màu lam lớn như cột trụ trong cung điện, giờ phút này đột
nhiên từ chiến búa trong tay Càn Kình bắn ra. Điện quang này phát ra
những tiếng tí tách, giống như một con trăn lớn màu lam đang mở miệng
rộng, gầm thét lao về phía thân thể Lạp Phỉ.
Điện quang! Bất kỳ ai cũng không thể ngờ được, trong cơ thể Càn Kình đột nhiên phun ra điện quang!
Điện quang, gần như chỉ có ma pháp sư mới khống chế.
Hơn nữa, điện quan, loại phương thức công kích nhanh tới mức siêu cấp
này, gần như là công kích đặc biệt hoàn toàn không thể tránh né. Thông
thường chỉ có ma pháp của một quân đoàn ma pháp sư liên thủ đẩy mạnh,
mới có thể phát ra khả năng công kích đặc biệt.
Điện! Chỉ có cường giả nhập thánh hồn vực Lôi Đình mới có thể sử dụng.
Nhưng cường giả nhập thánh vốn rất ít. Mấy trăm năm cũng không chắc có
khả năng xuất hiện một cường giả hồn vực Lôi Đình.
Hôm nay, điện! Điện lưu to như cây cột, không có tiếng sấm sét nổ vang,
dường như lặng lẽ không một tiếng động từ trong cơ thể Càn Kình chợt
phóng ra, mang theo này tốc độ gần như không để ý tới thời gian chậm
lại, hung hăng đánh tới ngực Lạp Phỉ.
Hồn vực điện quang! Một hồn vực khác của Càn Kình! Lúc đấu khí Phong Vân nhập thánh, có hồn vực đặc biệt! Nó không có sự bạo lực của hồn vực Lôi Đình, lại có một mặt đặc biệt của riêng mình.
Điện quang cực lớn dưới khoảng cách cực kỳ gần như vậy, đột nhiên lao ra đánh phía thân thể Lạp Phỉ. Bất kỳ ai cũng không ngờ tình hình cuộc
chiến đấu này lại bất chợt xuất hiện biến hóa như vậy.
Tránh né? Đùa gì thế!
Nụ cười trên mặt Bàn Hoành Cơ chợt hiện ra một chút hiểu thấu, điện
quang đã hung hăng đánh vào ngực Lạp Phỉ, sau đó xuyên qua hắ thân thể
cường tráng thấp lùn của hắn, đánh vào trong mặt đất.
Trong phút chốc, thân thể Lạp Phỉ lơ lửng ở giữa không trung, ngực bị
một đạo điện quang màu lam cực lớn đi qua, giống như một thanh điện kiếm màu xanh nhạt khổng lồ xuyên qua thân thể hắn giống như một con heo sữa cực lớn bị mang lên quay.
Vô số điện quang màu lam tiến vào trong cơ thể hắn, lập tức tuôn trào ra xung quanh. Thân thể vốn cũng không mấy trắng mịn này trong nháy mắt đã bị cháy đen. Tóc và râu mép lập tức dựng thẳng, hoàn toàn bị thiêu đốt
rồi biến mất.
Tránh né sao?
Trên mặt Lý Phách cũng hiện lên tiếu ý. Loại điện quang này nếu như đã
đánh ra, trừ phi ngươi là chiến sĩ có hồn vực di chuyển trong nháy mắt,
nếu không nhất định sẽ bị đánh trúng! Cho dù mình bị Càn Kình phong ấn
cũng sẽ tránh không thoát, chỉ có thể dựa vào các thực lực của mình để
chống đỡ!
Tốc độ điện quang...
Lý Phách chỉ có thể lắc đầu.
Tốc độ kia thật sự quá nhanh! Đối chiến với đối thủ nắm giữ điện lực,
biện pháp duy nhất chính là không nên để đối phương phong tỏa mình. Nếu
không nhất định sẽ bị bắn trúng. Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần chiến
sĩ đấu khí Phong Vân đều có thể có vốn liếng khiêu chiến với chiến sĩ
huyết mạch.
Một đạo điện quang ngươi đã rất khó tránh thoát! Cái này cũng khiến người ta đau đầu!
Điện lưu cực lớn đi qua Lạp Phỉ, liên tục nổ nát đấu hồn. Hồn vực cường
giả cấp Chân Thánh, bị uy năng của hồn vực phía trước đánh trúng, không
lập tức bay ngược đi, trái lại tiếp tục tiến về phía trước, một quyền
đập vào bụng dưới của Càn Kình.
Phong Vân Kim Thân! Hộ thể cho ta!
Càn Kình đã sớm thi triển tấm lá chắn thánh khí và Phong Vân Kim Thân
ra. Từng hoa văn đấu khí kỳ quái quay xung quanh hắn, tạo thành một khí
tức đấu khí kỳ quái, ngăn cản một đòn toàn lực của Lạp Phỉ đang trong
tình trạng bị trọng thương.
Ầm!
Nổ nát! Nổ nát không phải là bụng dưới của Càn Kình, mà là nắm đấm cực
lớn của Lạp Phỉ sau khi tiếp xúc với thân thể Càn Kình đã hoàn toàn nổ
nát. Dường như tất cả lực lượng một người trưởng thành bình thường, hung hăng đánh vào búa sắt kiên cố nhất, xương không cách nào chịu được lực
trùng kích này đã nổ nát.
Lạp Phỉ dưới trạng thái bình thường, một quyền còn có khả năng đả thương Càn Kình. Nhưng sau khi liên tục nổ nát tất cả, tuy rằng sức chiến đấu
tăng lên rất nhiều, nhưng thân thể căn bản lại mất đi khả năng khống chế lực chiến đấu.
Ngược lại, thân thể đã trở nên vô cùng yếu ớt kia, không có sức chiến
đấu lại không có vật chứa chịu được sức chiến đấu cường đại nữa! Một
quyền kia đánh lên trên người Càn Kình, không chỉ không cách nào tạo
thành tổn thương cho đối thủ, trái lại vì thân thể mình yếu ớt giống như đậu hũ, vừa va chạm đã hoàn toàn vỡ nát.
- Bại cho ta!
Chiến búa của Càn Kình trực tiếp đanh vào trên đầu Lạp Phỉ. Thân thể kia trực tiếp biến thành bánh thịt, khiến người ta nhìn không ra đây là thi thể một cường giả Chân Thánh, mà hoàn toàn chỉ là một đống nhầy nhụa
máu thịt mà thôi.
Trong phút chốc, bầu không khí sôi động của một trận chiến đấu kịch liệt đã khôi phục lại trạng thái yên tĩnh nhất. Mọi người kinh ngạc nhìn Lạp Phỉ đã biến thành máu và thịt. Bất kỳ ai cũng không ngờ được kết quả sẽ là như vậy.
Càn Kình thu lại đấu khí, trán đã đầy mồ hôi hột. Từng hạt đều lớn chừng hạt đậu.
Mệt! Chưa bao giờ Càn Kình cảm giác mệt đến như vậy. Mỗi một lần bạo
phát đấu khí đều cần tiêu hao gấp mười lần, gấp mấy chục lần thậm chí
hơn trăm lần so với trước đây không nói, mỗi lần đẩy đấu khí ra đều trở
nên vô cùng gian nan.
Tình huống như vậy không chỉ là chiến đấu với người, cho dù là mình hoạt động vài cái... Càn Kình cũng có thể cảm giác rất mệt mỏi. Phong ấn kỳ
quái này thật sự quá đáng sợ. Bạo phát cao như vậy dưới thời gian dài,
khi rời khỏi sự khống chế của phong ấn, uy năng của mình sẽ cường đại
tới mức nào?